Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Nhai đang loay hoay kiểm tra nội giáp mới lột từ trên người Lý Thân Phách xuống, nói:

- A, cái bảo vệ tay này cũng quá lớn. Đáng chết, tất cả đều là cỡ lớn. Những đan dược này cũng không tệ lắm!

Thật ra cũng không có nhiều thứ tốt. Chúng đều là trang bị của Lý Thân Phách. Huyền Binh của bọn họ lại là bản mạng nhập thể, căn bản không lấy ra được, cũng không có gì để chia. Tiền và trang bị, Dạ Tình và Tiểu Mỹ cũng không thiếu. Các nàng chỉ muốn chút đan dược.

Khoan hãy nói, những đan dược này thực sự không tồi, không hề kém hơn so với Huyền Lăng Đan. Trong đó còn có thánh dược chữa thương. Đúng lúc, bởi vì sử dụng Huyền Lăng Đan, thân thể Vu Nhai đang bị tổn thương, có thể dùng thánh dược chữa thương để chữa trị. Có Cầm Hồn Hương cũng không sợ Thiên Hạt Thứu quấy rối nữa. Vu Nhai trực tiếp tu luyện.

Ngay sau khi hắn nhập định, sắc mặt không nhịn được có chút nhăn nhó. Mồ hôi chậm rãi nhỏ xuống. Lúc trước hắn vẫn luôn áp chế, hiện tại tác dụng phụ của Huyền Lăng Đan đã hoàn toàn bạo phát. Hắn đau đớn tới mức muốn ngất đi. Hắn cắn răng lại cắn răng chịu đựng...

- A, đây là tướng khí của hắn. Hình như trước đó không phải là loại cảm giác này. Không đúng, trước đó bên trong có ẩn chứa loại tướng khí bá đạo này, có điều hơi nhạt một chút. Còn có sát khí và linh khí thoang thoảng. Thật đúng là tướng khí cổ quái.

Dạ Tình khẽ nhíu mày nói, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, từ đó cảm nhận được tướng khí ý vững hơn kim của Vu Nhai. Nhưng trong đó còn có ba loại tướng khí khác, sát khí trong đó có chút quen thuộc.

- Dạ Tình tỷ, tên lường gạt này hình như bị thương rất nghiêm trọng.

Tiểu Mỹ thật ra lại không chú ý tới tướng khí của hắn, chỉ chú ý tới vẻ mặt thống khổ của hắn:

- Hình như rất thống khổ!

Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại có ý định. trong lòng Dạ Tình thoáng động. Hai ngày qua, nàng thường xuyên thấy thân thể hắn run nhè nhẹ. Hóa ra là do hắn bị thương nặng lại sống chết che giấu. Nàng liền nghĩ tới biểu hiện của hắn hắn trước đó dũng cảm cứu thành viên của tổ Kỳ Binh. Oán hận của trong lòng nàng đối với hắn đã giảm đi rất nhiều.

Đồng thời, nàng đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, nói:

- Tiểu Mỹ, muội cứ ở lại chỗ này chờ ta!

- Dạ Tình tỷ, tỷ muốn đi đâu?

- Giải quyết hậu hoạn của đám đại lường gạt này!

Dạ Tình nói xong đã xông ra ngoài, trong chớp mắt biến mất ở trong rừng Cửu Mộc.

Mấy giờ sau Dạ Tình mới trở về, trên mặt lộ ra sát khí và vẻ bất mãn. Tiểu Mỹ đáng thương một mình ở lại với người kia cảm thấy có chút run sợ. Sau khi thấy Dạ Tình trở về, nàng vội vàng nhào tới, nói:

- Dạ Tình tỷ, tỷ đi đâu vậy, sao tới giờ mới trở về?

- Ta.. a...

Dạ Tình đang muốn nói chuyện, đột nhiên ánh mắt trợn trừng nhìn về phía Vu Nhai.

Ầm...

Sau mấy giờ tu luyện, Vu Nhai cuối cùng đã mở mắt ra. Tất cả tướng khí phát ra ngoài. Ý vững hơn kim đã ép được ba loại tướng khí khác ép xuống.

Dạ Tình và Tiểu Mỹ đều trợn trừng mắt. Các nàng cảm giác dường như có núi lớn đè ép xuống. Khí tức thật sự kiên định.

- Đột phá rồi sao?

Ánh mắt Dạ Tình sáng lấp lánh hỏi.

- A, trên người ngươi có sát khí? Đã giết người sao?

Vu Nhai vừa thu tướng khí trên người lại, ánh mắt nhìn tới trên người Dạ Tình nói.

Dạ Tình lắc đầu, nói:

- Còn trách ta sao? Trước đó ta không biết trong người ngươi có thương tích, còn tưởng rằng ngươi thông cảm, thả cho Lý Khai một con đường. Thời điểm ta đuổi theo, người của Lý gia vừa tới cứu viện. Ta chỉ cắt đứt được một cánh tay của hắn.

Vu Nhai có phần sững sờ. Dạ Tình nói là, tác dụng phụ của Huyền Lăng Đan trong cơ thể hắn bị áp chế, hai ngày trước cuối cùng không chịu được, khiến huyền khí tán loạn. Cho dù không cướp được đan dược từ chỗ của Lý Thân Phách, hắn cũng phải dừng tất cả mọi chuyện để tu luyện giảm bớt.

Trước sau hắn vẫn cảm thấy đối với chuyện riêng của hắn, Dạ Tình chắc chắn sẽ không hỗ trợ. Hắn vốn định tu luyện trước sau đó âm thầm đi giết chết Lý Khai. Nhưng hắn không nghĩ tới Dạ Tình sau khi biết hắn có thương tích trong người, không nói một lời, đuổi theo. Cho dù chỉ chém đứt một cánh tay, nhưng phần ân tình này khiến hắn chậm rãi tán thưởng.

Ngạo khí, Vu Nhai cũng có. Thậm chí hắn có chút cao ngạo. Chỉ có điều bình thường hắn không biểu hiện ra ngoài mà thôi. Có lẽ người xuyên không nào cũng có?

Không thích nhìn sắc mặt người, tuy rằng nhân cơ hội, nhưng hắn lại chưa bao giờ có ý chủ động nịnh nọt người khác. Đối với Dạ Tình cũng vậy. Nếu bao giờ người ta cũng cho rằng bọn họ ở trong hai thế giới khác nhau, vậy vì sao hắn phải đi nịnh nọt nàng?

- Không có cách nào. Cho dù không mất đi một cánh tay Lý Khai cũng không có gì đáng để lo ngại. Ta tin tưởng tổ Kỳ Binh đủ khả năng ứng phó đến khi ta trở lại.

Vu Nhai lắc đầu. Đối với chuyện giết chết Lý Khai, hắn cũng không có mong muốn quá mãnh liệt. Có thể giết thì giết. Không thể giết thì tạm thời để lại cũng không sao. Dù sao tổ Kỳ Binh có Thủy Tinh và Lữ Nham ở đó. Còn có Tham Lang Doanh chiếu cố, khẳng định sẽ không có chuyện gì.

Hắc, trong tổ Kỳ Binh còn có hai cha con người lùn thâm tàng bất lộ. Nếu thật sự phát sinh ra điều gì, bọn họ sẽ tới giúp một tay.

Vu Nhai không biết, lúc này cha con người lùn đang mạo hiểm ở nơi tràn ngập hắc ám. Bọn họ muốn tìm ra con đường chế luyện Thần Binh. Nhân loại giảo hoạt không thể nào ngăn cản bọn họ tìm kiếm chân lý của mình...

- Được rồi, chờ Tiểu Thúy đưa thư xong trở về, chúng ta sẽ lập tức xuất phát.

Vu Nhai đứng lên, duỗi thắt lưng nói.

Hắn quả thực đã đột phá. Chỉ có điều hắn chỉ nâng lên một đoạn.

Tướng Binh Sư ngũ đoạn.

Đây chủ yếu vẫn là tác dụng của Huyền Lăng Đan. Nhờ thánh dược chữa thương của Lý Thân Phách trợ giúp, hắn đã tập trung dược lực, chảy vào trong đan điền, sau đó trực tiếp lên ngũ đoạn. Đây coi như là trong họa có phúc.

Sàn sạt...

Đúng lúc này, Tiểu Thúy bay xuống. Miếng vải rách buộc vào trên chân nó lúc trước đã biến thành một mảnh vải trắng tinh khác.

Vu Nhai lấy xuống nhìn, trong lòng có chút ấm áp. Bên trong là chữ viết của Thủy Tinh. Đối với chuyện Vu Nhai đột nhiên làm nhiệm vụ gì đó, đặc biệt là oán giận đã che giấu từ lâu, cộng thêm một chút hơi ghen, có thể bởi vì xấu hổ nàng cũng không nói lời nào về tâm tình trên. Nàng chỉ nói về tình hình của tổ Kỳ Binh trong hai ngày qua. Lúc đầu bên ngoài còn có nhiều Thiên Hạt Thứu. Nhưng chúng rất nhanh liền rút đi. Mọi người vẫn luôn chờ đợi hắn.

- Nhớ nhanh chóng trở về, nếu không ta sẽ đổi ý.

Cuối cùng. Thủy Tinh dường như còn len lén giấu một chiếc khăn tay ở dưới mảnh vải trắng, trên viết thêm một câu.

Vu Nhai cười hắc hắc, đưa chiếc khăn tay lên thoáng ngửi, sau đó nhẹ nhàng cất vào trong ngực áo.

- Được rồi. Ít buồn nôn đi. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường, tránh bị cao thủ của Lý gia chạy tới đuổi giết!

Dạ Tình đảo mắt. Đối với biểu hiện chảy nước miếng của Vu Nhai đối với chiếc khăn tay kia, nàng đặc biệt bất mãn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK