Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đáng tiếc, hai người trước đó đều đã biến mất. Còn có người cuối cùng, không biết có thể bị diệt khẩu hay không?

Rốt cuộc là ai, không ngờ lại đối phó với hai mẹ con mình. Mình chỉ là một đứa con tư sinh, căn bản không thể tạo thành uy hiếp đối với bất kỳ người nào. Người phụ thân kia cũng không nhất thiết phải làm như vậy. Chẳng lẽ là do hai mẹ con mình ảnh hưởng tới thanh danh của hắn sao?

Vu Nhai bên này nghĩ, mấy người bên kia đã điên cuồng la hét.

Vu Nhai lười để ý tới bọn họ, trong lòng suy nghĩ chuyện của mình. Cuối cùng ngay cả buông lời độc ác uy hiếp bọn họ, hắn cũng không để ý tới. Cuối cùng vẫn là Độc Cô Chư nhắc nhở hắn mới ung dung cười nói:

- Để bọn họ đi thôi!

Độc Cô Chư thoáng ngẩn người, không biết vì sao Vu Nhai lại muốn thả cho bọn chúng rời đi như vậy. Bọn chúng nhất định sẽ dẫn người đến.

- Độc, Độc Cô... A không, Vu Nhai, ngươi làm sao lại tới Độc Cô Kiếm Vực? Ngươi thật sự giết chết Độc Cô Cửu Phù sao? Mấy năm qua ngươi sống thế nào? Ngươi phế bỏ bọn họ, không có chuyện gì chứ?

Độc Cô Chư có rất nhiều rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Đồng thời hắn cũng lộ vẻ kích động dị thường. Từ sau khi dung nhập Huyền Binh bản mạng tới nay, hắn chưa từng có một ngày nào yên lành. Cuộc sống không có người nào bảo bọc thật sự quá khổ. Bình thường luôn bị người ta khi dễ. Thậm chí hắn vốn có công việc rất tốt cũng không có cách nào làm tiếp được, bị ép phải đi cọ rửa nhà vệ sinh. Các loại lo lắng và rầu rĩ, các loại vấn đề thường xuyên xảy ra.

- Ta sống rất tốt. Lần này ta trở về Độc Cô gia, chủ yếu là xóa bỏ tội danh. Những người này căn bản không tính là gì. Ta chính là muốn bọn họ tìm người qua!

Vu Nhai hít một hơi thật sâu nói. Hắn cũng không biết nên giải thích với Độc Cô Chư thế nào:

- A, ta cũng không biết nên nói cho ngươi thế nào. Nói chung, có khả năng ta sẽ rất nhanh có thể xóa bỏ tội trạng là được.

- Thật sao? Vậy chẳng phải là nói, ngươi rất nhanh có thể lấy lại họ Độc Cô gia sao?

- Ách...

Vu Nhai cười khổ một cái. Độc Cô gia thật đúng là khắc sâu lòng người:

- Dòng họ Độc Cô, ta... Ừ?

- Thế nào, Vu Nhai?

Độc Cô Chư nói.

- Độc Cô Nhai, ngươi quả nhiên ở chỗ này!

Ngay thời điểm Độc Cô Chư muốn hỏi, bên ngoài truyền đến một giọng nữ có chút lãnh ý. Cánh cửa vẫn hỏng. Một thân ảnh màu tím lọt vào trong mắt ba người trong phòng. Trên màu tím là một phong cảnh vô cùng mỹ lệ.

Độc Cô Vận Nhi duyên dáng yêu kiều đứng ở dưới ánh trăng. Chỉ có điều khuôn mặt nàng không còn kiều mị như hai ngày trước lúc đang ở trong lòng Độc Cô Cửu Dương nữa, mà chỉ có sự lạnh lùng cay nghiệt.

- Độc Cô Vận Nhi...

Độc Cô Chư trợn trừng mắt nói, có chút cổ quái không hiểu sao Độc Cô Vận Nhi làm sao lại tới đây.

...

- Độc Cô Nhai, rời khỏi đây. Ở đây không phải là nơi ngươi nên tới. Độc Cô gia, không phải là nơi ngươi nên ở lại.

Dưới ánh trăng, tại một dòng suối nhỏ trên đường nào đó không khu quạt kiếm 196, Độc Cô Vận Nhi đứng sóng vai cùng Vu Nhai. Ánh trăng kéo dài cái bóng của hai người. Ở trên tảng đá, phía dưới là mặt nước gợn sóng, không biết bọn họ đã trầm mặc bao lâu. Cả hai giống như một đôi tình nhân chuẩn bị biệt ly.

Trong bầu không khí yên tĩnh buồn rầu mà quỷ dị này, cuối cùng Độc Cô Vận Nhi phá vỡ sự trầm mặc, nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng có thể dựa vào Độc Cô Cửu Tà và Độc Cô Chiến U. Người kia cường đại thế nào, ngươi không thể nào lý giải được đâu.

- Ách, lẽ nào nàng lại biết được điều gì sao?

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang, nhìn nàng nói.

- Ta cái gì cũng không biết. Ta chỉ biết là, nếu như ngươi còn ở lại trong Độc Cô gia, Độc Cô Cửu Dương sẽ không bỏ qua cho ngươi.

- Độc Cô Cửu Dương?

Vu Nhai chớp chớp mắt. Lẽ nào người đứng phía sau đối phó với mình chính là Độc Cô Cửu Dương?

- Độc Cô Nhai, ngươi tại sao còn muốn giả ngu như vậy? Ta nhất định sẽ không thể trở lại với ngươi. Ngươi dẹp bỏ ý niệm này đi!

- Ách...

- Độc Cô Nhai, ngươi vẫn là thôi đi. Ngươi có biết hay không, ngươi như vậy không chỉ sẽ hại chính ngươi, mà còn có thể hại cả ta. Nếu để cho Độc Cô Cửu Dương biết chuyện của chúng ta, hai chúng ta đều phải chết. Bất kỳ ai cũng không thể bảo vệ được ngươi!

Độc Cô Vận Nhi thấy Vu Nhai không nói lời nào lại nói.

- Nếu như ta không đi?

- Độc Cô Nhai, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi đây? Đòi tiền tranh công pháp, muốn chiến kỹ hay là muốn Huyền Binh. Chỉ cần ngươi nói ra, ta đều có thể giúp ngươi. Nhưng mong ngươi rời khỏi nơi này, vĩnh viễn cũng không cần trở lại.

Độc Cô Vận Nhi thực sự không nhịn được nói:

- Ngươi nên tự mình hiểu lấy. Độc Cô Nhai, ngươi đã bị phế bỏ, ngươi hoàn toàn bị phế bỏ, vì sao còn muốn dây dưa không ngừng như vậy?

- Trước đây...

- Trước kia là trước đây. Bây giờ là bây giờ. Trước đây ngươi là thiên chi kiều tử, có tương lai tốt đẹp. Hiện tại, ngươi chỉ là tội nhân của Độc Cô gia. Cho dù ngươi lại thu nhận được thân phận Độc Cô gia thì sẽ thế nào? Ngươi có thể nhận được kim bào sao? Ngươi bây giờ đã 21 tuổi. Qua mấy năm nữa sẽ nhanh chóng tới mức tuổi quy định của Độc Cô gia. Cho dù ngươi có Kiếm Huyền Binh cũng không có khả năng lấy được kim bào. Huống hồ ngươi bây giờ chỉ là một phế nhân. Sao phải khổ như thế chứ? Ta có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích, chỉ cầu xin ngươi rời khỏi Độc Cô gia!

- Lợi ích, lợi ích gì?

- Ta vừa nói, muốn tiền, muốn công pháp muốn chiến kỹ hay là muốn Huyền Binh, ta đều có thể nghĩ biện pháp cho ngươi!

Độc Cô Vận Nhi nói có chút gấp gáp, hình như không muốn nhiều lời với Vu Nhai, hình như nói thêm một chút với Vu Nhai sẽ mang thai vậy!

- Vừa vặn, mấy thứ này ta cũng không thiếu. Ta chỉ thiếu nữ nhân. Nếu không nàng cho ta đi.

Vu Nhai đột nhiên sửa lời nói.

- Ngươi nói cái gì? Độc Cô Nhai, ngươi thật sự hết có thuốc chữa rồi. Ngươi cũng không suy nghĩ xem ngươi bây giờ thế nào. Ta đã mặc áo bào tím, có lẽ rất nhanh có thể mặc ngân bào, có thể làm thê tử của Độc Cô Cửu Dương. Theo ngươi sao? Đùa gì thế.

- Ta lúc nào nói bảo nàng theo ta, ta nói nàng cho ta. Tối hôm nay cho ta đi. Hắc hắc, thế nào? Chỉ cần nàng theo ta lên giường, ngày mai ta sẽ rời khỏi Độc Cô gia, vĩnh viễn không trở lại. Nếu không, ta sẽ nói chuyện trước kia chúng ta yêu thương cho tên Độc Cô Cửu Dương kia biết. Nếu chết thì cùng chết. Dù sao ta cũng là phế nhân.

Vu Nhai cười hắc hắc nói.

- Ngươi...

- Nàng suy nghĩ đi rồi làm. Nàng đã là áo bào tím, rất nhanh sẽ trở thành ngân bào. Như vậy đã trâu bò sao? Ta chỉ là một phế nhân, trước khi chết cùng tình nhân trước đây lên giường cũng tốt. Hơn nữa còn là đệ tử áo bào tím của Độc Cô gia, chết cũng đáng.

- Ngươi… ngươi thật vô sỉ!

Con ngươi Độc Cô Vận Nhi trừng lớn nói.

Vu Nhai không cần giả vờ cũng rất vô sỉ. Hắn nói lên những lời này quả thực cũng dường như rất thuận miệng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK