Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Nếu đã thua chính là thua. Các ngươi, giao huy hiệu ra đây.

Độc Cô Cửu Tà không quan tâm bọn họ nói cái gì.

- Hừ, Độc Cô Cửu Tà, ngươi bây giờ bị thương, còn muốn bắt chúng ta sao?

Mười kỵ sĩ dự bị đã bị lựa chọn ra hừ lạnh nói.

- Thua thì đã có sao. Đây không phải là cuộc chiến chúng ta nguyện ý. Nếu phải giao ra huy hiệu kỵ sĩ dự bị, cũng là do các ngươi những người kẻ bị đánh bại giao ra. Dựa vào cái gì lại là chúng ta?

- Chỉ dựa vào việc mặc dù ta bị thương cũng có thể bắt các ngươi.

Độc Cô Cửu Tà cũng không nổi giận. Hắn không nổi giận, bởi vì không cần thiết. Toàn thân hắn chợt nhoáng lên, ngân quang bắn ra, thoáng cái bao trùm mười kỵ sĩ dự bị này.

Vù vù vù.

Trong mười kỵ sĩ dự bị này, có vài người đều giống như Hô Duyên Không Đài chỉ có bề ngoài, bên trong lại là phế vật. Đối với Độc Cô Cửu Tà mà nói, bắt lấy bọn họ cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

Trong mấy lần hít thở, mười kỵ sĩ dự bị đã bị ném ngã trên mặt đất. Độc Cô Cửu Tà ưu nhã lấy huy hiệu của bọn họ ra, sau đó xoay người. Đúng lúc này, hắn lại bị ngăn cản. Hắn nhìn người trước mặt một chút, thản nhiên nói:

- Các ngươi cũng muốn đánh sao?

- Độc Cô huynh nói đùa, luận đơn đả độc đấu, chúng ta không có một người nào là đối thủ của huynh. Nhưng chúng ta cũng không phải là những phế vật kia. Chỉ cần ba người xuất động là có thể bắt ngươi!

Người nói chính là Lữ Băng. Lại nghe hắn tiếp tục nói:

- Bọn họ có mất huy hiệu dự bị hay không cũng không liên quan gì tới chúng ta. Nhưng chúng ta vẫn cảm thấy chuyện này quá qua loa. 10 cái huy hiệu này, bọn họ cầm cũng quá dễ dàng. Không bằng như vậy đi, để cho bọn họ đưa cho ta một vài huy hiệu bình thường để trao đổi. Chẳng phải như vậy sẽ vẹn toàn đôi bên sao? Độc Cô huynh là người của Độc Cô gia. Hai người đều là huyết mạch Độc Cô gia, làm vậy cũng không có gì đáng trách. Nhưng đối phương cũng nên giúp chúng ta một tay, đúng không?

Độc Cô Cửu Tà lạnh lùng nhìn bọn họ, một lát sau hắn mới nở nụ cười nói:

- Được, ta đi tìm tộc đệ của ta thương lượng một chút.

Mọi người nhường đường. Sau đó Độc Cô Cửu Tà liền đi tới trước mặt Vu Nhai vẫn đang sử dụng kiếm chống đỡ thân thể.

Hai người không biết thương lượng cái gì. Cuối cùng Độc Cô Cửu Tà chậm rãi trở về nói:

- Tộc đệ của ta không đáp ứng. Chỉ có điều... Hắn tương đối cao ngạo, nói trận chiến thứ tư giữa ta và hắn tính là hoà. Chúng ta lại đánh một trận nữa. Nếu như chúng ta thắng, chính là hoà. Đến lúc đó có thể trao đổi huy hiệu. Nếu như trận chiến cuối cùng, bọn họ thắng, như vậy chúng ta phải dâng ra huy hiệu vô điều kiện.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều gật đầu. Bọn họ cũng không có cách nào khác. Độc Cô Cửu Tà cường thế như vậy, rõ ràng cho thấy đang thiên về phía tên họ Vu kia. Nếu như hắn trực tiếp ngả về phía bên tên họ Vu kia, giúp bọn chúng đánh các kỵ sĩ dự bị, vậy bọn họ đã có thể có chuyện buồn bực. Phải biết rằng, hiện tại mười kỵ sĩ dự bị đều đã ngã xuống, Lý Thân Phách mất đi sức chiến đấu, có thể làm được gì sao?

Nếu sớm biết như vậy, còn không bằng liều mạng với đám người đối diện. A, hiện tại bọn họ đều quên mất trước đó, trong lòng bọn họ đã thầm nói Vu Nhai ngu dại.

Mọi người cũng biết, Độc Cô Cửu Tà chính là một gia hỏa tính cách cổ quái, khác hẳn với rất nhiều người của Độc Cô gia. Bình thường hắn đặc biệt hiền hoà, không kiêu ngạo. Nhưng nếu như một khi đã trở nên bá đạo, lại vẫn trở về họ Độc Cô.

Theo lời đồn đại, Độc Cô Cửu Tà là một gia hỏa chuyện gì cũng làm được. Nếu không cũng sẽ không gọi là Độc Cô Cửu Tà.

Phía bên họ Vu kia cũng đã đưa ra sự nhượng bộ. Nếu hoà có thể trao đổi huy hiệu. Bọn họ tin, trận chiến cuối cùng tuyệt đối không bị thua. Trận chiến cuối cùng, phía bên các kỵ sĩ dự bị phái ra một gia hỏa thực lực Hoàng Binh Sư tam đoạn. Bên kia mạnh nhất chỉ là Hoàng Binh Sư nhị đoạn mà thôi. Về phần gia hỏa Linh Binh Sư cửu đoạn biến thái kia, hiện tại cũng phải nhờ người đỡ, không có cách nào xuất chiến nữa.

Nghiêm Sương buộc lại mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang đi ra. Nàng đi tới bên cạnh chỗ bị Vu Nhai cùng Độc Cô Cửu Tà đánh thành một hố to, nhẹ nhàng vung trường tiên ra.

- Nữ nhân kia, nhận thua đi. Dù sao chúng ta hoà, các ngươi chỉ mất đi số lượng nhỏ huy hiệu bình thường không có mấy tác dụng. Cần gì phải nhận chút nỗi khổ trên da thịt chứ?

Kỵ sĩ dự bị được phái ra này thoáng cười nói.

- Vu tổ trưởng chúng ta nói, mỗi cái huy hiệu của chúng ta đều đại biểu cho một chiến sĩ, đều có tác dụng rất lớn.

Nghiêm Sương mỉm cười. Các chiến sĩ phía sau thiếu chút nữa thì rơi lệ. Ánh mắt bọn họ Vu Nhai lại thay đổi. Ngay cả huy hiệu cũng có thể quý trọng, như vậy sau này ra chiến trường, đối với tính mạng của các chiến sĩ, Vu tổ trưởng có thể không quý trọng sao?

Chiến đấu đã bắt đầu. Kết quả thế nào đã không còn quan trọng nữa. Những trận đánh quan trọng đều đã diễn ra, cũng không có gì hay để nhìn.

Thật ra người phía sau Vu Nhai đều không có lòng tin. Nhưng điều bất ngờ lại khiến cho bọn họ có một niềm vui bất ngờ.

Lúc mới bắt đầu trận chiến, Nghiêm Sương bị vây trong thế yếu. Nhưng điều làm cho đối phương thổ huyết chính là, phòng ngự của Nghiêm Sương, dù hắn tấn công thế nào cũng không công phá được. Nhuyễn giáp màu đỏ trên người nàng thật sự quá trâu bò.

Cuối cùng một trận chiến này cũng chỉ có thể là hoà.

Hai thắng hai hòa, một thua. Kết quả đã đặc biệt rõ ràng. Độc Cô Cửu Tà không nói hai lời, ném 10 cái huy hiệu tới. Đúng vào lúc này, Vu Nhai đột nhiên cũng ném 170 cái huy hiệu bình thường ra. Đây là do các các chiến sĩ tự nguyện đưa ra.

170 cái huy hiệu bình thường này đều cướp được từ phía các kỵ sĩ Bắc Đấu bên kia. Nếu như Độc Cô Cửu Tà đã nói như vậy, bên này cũng không thể quá đáng. Đúng như lời các kỵ sĩ dự bị nói, huy hiệu bình thường đối với bọn họ có không có tác dụng quá lớn, không bằng đưa cho các kỵ sĩ dự bị một ân tình!

Điều mọi người chưa từng nghĩ tới chính là, bọn họ hành động như vậy, khiến đội quân màu đỏ trên đường đi tới trong tương lai đã bớt đi rất nhiều nguy hiểm. Điều khiến cho bọn họ càng không nghĩ đến chính là, các kỵ sĩ chính thức cũng để ý tới cảnh tượng như vậy.

- Đa tạ!

Sắc mặt các kỵ sĩ dự bị dễ coi hơn rất nhiều. Bọn họ chắp tay hướng về phía đám người Vu Nhai, sau đó xoay người rời đi. 170 cái, tuy rằng mỗi người chỉ có được 10 cái huy hiệu, lại thêm số lượng trước đó cũng đã đủ rồi. Nếu còn không đủ, có thể cướp số huy hiệu của mười gia hỏa đã mất đi huy hiệu dự bị kia.

- Xôn xao!

Đưa mắt nhìn các kỵ sĩ dự bị rời khỏi, người của sáu tổ liên minh bắt đầu hoan hô, ném tổ trưởng Vu Nhai đang trọng thương tới mức hôn mê bất tỉnh, sau đó cuối cùng mới dừng lại, lên lưng vật cưỡi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK