Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu có thể lấy gió làm kiếm, trên mặt đất có nhiều kiếm thực chất như vậy, không bằng cầm lên dùng một chút.

- Chút tài mọn!

Độc Cô Cửu Tiên vẫn là câu nói kia. Hắn thấy, ngoại trừ kiếm kỹ của Độc Cô gia ra, cơ bản đều là tài mọn, cũng không xuất ra được chiêu thức gì. Hắn trực tiếp đánh tới một kiếm quang.

Có thể nói, hắn căn bản không để Vu Nhai vào trong mắt. Theo hắn thấy, bất kỳ Linh Binh Sư nào cũng chỉ là gà đất chó ngói. Hơn nữa Linh Binh Sư này còn chưa phải là Linh Binh Sư nắm giữ huyền kiếm bản mạng.

Theo mọi người xung quanh thấy, Vu Nhai chính là một người chấp nhất với việc sử dụng kiếm. Chuyên tâm phát triển Huyền Binh bản mạng của mình mới tốt, cần gì cứ phải là kiếm. Những thanh kiếm nát này, có nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì? Hơn nữa tiểu tử này còn nói không có tình cảm gì đối với Độc Cô gia.

Nếu như Vu Nhai biết mọi người có cảm giác hắn chấp nhất với chuyện sử dụng kiếm chính là chấp nhất đối với Độc Cô gia, không biết trong lòng hắn sẽ có phiền muộn tới mức nào.

Kiếm quang của Độc Cô Cửu Tiên ép xuống, khiến Khu Phong Cẩm gì đó bị ép gần như không nhìn thấy được. Hơn nữa, những thanh kiếm nát trong nháy mắt khi vừa và chạm liền hóa thành từng mảnh nhỏ, căn bản ngay cả sức đánh trả cũng không có. Vu Nhai dường như gần bị vây phía dưới kiếm...

Độc Cô Minh mở to hai mắt nhìn, chờ đợi Vu Nhai bị cắt thành hai nửa. Các kỵ sĩ dự bị bỗng nhiên thót tim. Chỉ có người hiểu rõ Vu Nhai mới biết được, hắn tuyệt đối sẽ không làm gì mà không có sự chuẩn bị.

Độc Cô Cửu Tà cũng không tin Vu Nhai có thể đỡ được Độc Cô Ngưng Kiếm Quyết của hắn lại kết thúc như vậy. Hắn vẫn uống rượu. Chỉ có điều ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào chiến trận. Hắn muốn xem thử Vu Nhai rốt cuộc sẽ ứng phó thế nào.

- Những thanh kiếm này vốn chính là vật hi sinh!

Vu Nhai khẽ quát một tiếng.

Dưới kiếm quang, hắn đánh ra một thủ ấn kỳ lạ. Trong giây lát, tất cả những thanh kiếm ở xung quanh đó, chỉ cần là kiếm rơi ở trên mặt đất, bất kể là còn tốt hay đã vỡ nát, đều phát ra một tiếng động. Từng kiếm quang va chạm vào trong kiếm quang màu trắng của Độc Cô Cửu Tiên, giống như những con thiêu thân lao đầu vào lửa. Nếu như có vô số con thiêu thân đều lao về phía hỏa diễm, lửa cũng sẽ tắt. Huống hồ trong kiếm vẫn có được thủ ấn của Huyền Binh Điển.

Tất nhiên, những thanh kiếm này không phải là Thần Binh, không cảm giác được lợi ích của thủ ấn. Nhưng Phong Doanh lại có thể cảm nhận được. Lúc này Phong Doanh đã hóa thành gió dung nhập trong đó vô số thanh kiếm. Vu Nhai không phải là Hoàng Binh Sư, không thể chân chính thức tỉnh được lực lượng tương trợ Binh Linh. Thủ ấn lại có thể. Cũng giống như trước đây, khi hắn chiến đấu cùng Lý Thân Phách, Khắc Liệt Luân Tư bởi vì thủ ấn đột nhiên bạo phát.

Trong nháy mắt, dường như có vô số tinh linh gió cầm kiếm trong tay. Mỗi thanh kiếm đều thoáng mang theo linh tính, đánh về phía kiếm quang. Còn có kiếm quang vòng qua, lao thẳng tới Độc Cô Cửu Tiên.

Trong lúc đó, Độc Cô Cửu Tiên giống như Vu Nhai lúc trước, bị vô số mưa kiếm bao vây. Chỉ có điều lúc trước Vu Nhai đối mặt với những thanh kiếm không có linh tính. Độc Cô Cửu Tiên đối mặt lại là vô số thanh kiếm giống như nắm giữ linh tính!

- A, vì sao lại có cảm giác này?

Yến đại nhân thì thào tự nói, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Nếu như lần trước ở trong tiểu thành Thanh Man, hắn cảm nhận được Khắc Liệt Luân Tư, lần này lại là như vậy. Nhưng rõ ràng Vu Nhai là không có áo giáp. Đây là bí pháp gì. Lại nói, Vu Nhai đã đạt được trình độ kiếm khiến người ta cảm thấy khủng bố như vậy sao?

Không chỉ Yến đại nhân, tất cả mọi người đều đang nghi ngờ. Đương nhiên, tất cả đều nhìn không ra được Vu Nhai dùng phương pháp gì khiến kiếm trở nên điên cuồng như vậy. Chẳng lẽ là Vạn Kiếm Quyết trước đó sao? Đây là cái gì? Hình như không phải là của Độc Cô gia?

- Chỉ bằng những thứ này sao? Phá cho ta...

- Đương nhiên không chỉ như vậy!

Giọng nói của Vu Nhai đột ngột vang lên. Nhìn Độc Cô Cửu Tiên gần như sẽ biến thành con nhím, trong nháy mắt hắn cũng động theo.

Nếu muốn đánh, phải đánh hắn tới khi hắn không có bất kỳ năng lực đánh trả nào. Mượn sự khinh địch của hắn, một lần hành động tiêu diệt hắn.

Kiếm trong tay đã không còn là những thanh kiếm nát nữa, mà là thanh kiếm Độc Cô Cửu Tà bồi thường cho hắn. Thanh kiếm này ít nhất phải là huyền kiếm ngũ giai đỉnh phong.

- Minh Sát...

Vẫn là kiếm pháp của Phong Doanh phối hợp với Minh Sát Thuật, sát khí trực tiếp khóa Độc Cô Cửu Tiên lại.

Vu Nhai căn bản không hề nương tay. Người ta muốn giết mình, vậy mình cứ giết trở về. Nếu như không giết, hắn cũng bị Vạn kiếm xuyên tim. Hắn phải làm cho chuyện này càng ầm ĩ càng tốt, đến mức mọi người đều biết. Đến lúc đó cái tội trạng bị người hãm hại còn có thể không phá được sao?

Chỉ cần phá, đạo đức cũng ngừng lại!

Độc Cô gia là bá đạo, là không nói lý. Nhưng cho dù là ai không phải coi trọng danh tiếng sao? Lẽ nào bọn họ muốn làm cho người khác nghe được danh tiếng Độc Cô gia không phải là kính nể mà là sợ hãi sao? Độc Cô gia luôn lớn tiếng nói về sự vinh quang của bọn họ, nhưng cũng muốn người trong thiên hạ đều thừa nhận bọn họ, mà không phải chỉ là thừa nhận ngoài mặt.

- Keng...

Ngay khi kiếm trong tay Vu Nhai xuyên qua màn mưa kiếm, đâm tới gần Độc Cô Cửu Tiên, trong nháy mắt, một đạo kiếm quang từ bên cạnh lao tới, nặng nề đánh vào Vu Nhai, khiến kiếm của hắn bị đánh lệch hướng. Nhưng chỉ cũng đập lệch hướng mà thôi, thế đi không giảm. Một tiếng động vang lên trong đống kiếm nát. Nửa người Vu Nhai đã tiến vào trong mưa kiếm. Vào giờ phút này, thời gian dường như dừng lại.

Ầm...

Lực lượng khổng lồ đột nhiên từ trong mưa kiếm nát bạo phát, khiến màn kiếm phía trước Vu Nhai tách ra. Một đạo ánh sáng màu trắng bay ra. Một con rắn màu trắng như ẩn như hiện. Đồng thời, trên trán và lỗ tai của Độc Cô Cửu Tiên bị cắt một vết máu dài.

- Tê!

Xung quanh truyền tới từng tiếng kêu khẽ. Mọi người đều nghĩ đến một kiếm cuối cùng kia. Nếu như không phải bên cạnh còn có một vị nam tử mặc ngân bào khác ra tay, lúc này Độc Cô Cửu Tiên đã là người chết.

Linh Binh Sư đánh bại Hoàng Binh Sư tứ đoạn, điều này đã đủ khiến người ta kinh ngạc. Hơn nữa Hoàng Binh Sư tứ đoạn này còn là người của Độc Cô gia. Từ trước tới nay, người Độc Cô gia đều thích làm chuyện tốt, khiêu chiến vượt cấp. Hiện tại...

Được rồi, xem ra Độc Cô gia cũng phải chảy máu.

- Ha ha, đây là đệ tử ngân bào của Độc Cô gia sao? Thì ra cũng chỉ có vậy! Kiếm, thật mạnh, kiếm thật mạnh. Nhưng không bằng ta. Mặc dù trong tay ta lại chỉ là những thanh kiếm nát.

Vu Nhai cũng không nói gì thêm, cũng không nhắc tới chuyện Độc Cô Cửu Tiên bị người cho cứu, chỉ là nhấn mạnh về Kiếm mà thôi. Nhưng lời này, ai nghe cũng cảm thấy phiền muộn. Đặc biệt là tất cả những người họ Độc Cô, dường như cảm giác được hình tượng cao lớn do Độc Cô gia vốn luôn kiên trì bảo vệ bị người hung hăng đạp vỡ, không còn sót lại gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK