Mục lục
[Dịch]Triệu Hoán Thần Binh- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thậm chí những phù văn phức tạp đều có thể sửa thành đơn giản hơn, phát huy hiệu quả lại giống nhau.

Giống như khi vẽ vậy. Trước đây phải vẽ 100 nét mới có thể thể hiện ra loại thần vận này. Hiện tại chỉ cần 50 nét là đủ. Loại thu hoạch này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một thêm một thành hai, mà là một loại thăng hoa.

Đáng tiếc, lão đầu Mê Thành cũng có tính cách tương tự với Vu Nhai, lòng tham không đáy không biết thế nào là đủ.

- Ta chưa từng hiểu rõ tác dụng của những phù văn này, ta làm sao có thể nhận được lợi ích chứ?

Lão đầu Mê Thành mặt không đỏ, thở không mạnh nói. Trong lòng lão cũng buồn bực muốn chết. Rõ ràng đã phân tích ra quy tắc vận dụng phù văn, nhưng không ngờ không hiểu nổi tác dụng của nó. Đây tuyệt đối là một mảnh nhỏ phù văn trận vô cùng lớn. Thật ra lão tin tưởng trên tay Vu Nhai khẳng định không nắm giữ tất cả phù văn, nhưng có thêm mấy mảnh vụn nhất định là có. Không chừng có thêm mấy mảnh vụn nữa, lão có thể sẽ ngộ ra.

Vu Nhai trầm mặc. Hắn muốn chơi xấu với lão đầu Mê Thành cũng không phải là không thể. Chỉ có điều hắn thật sự lười đùa bỡn. Hiện tại điều hắn muốn nhất là chung quy chính là nắm giữ những phù văn này, tiến hơn một bước nữa nắm giữ Huyền Binh Điển.

- Được, chỉ cần lão truyền lại cho ta tất cả những gì hiểu được về mấy mảnh phù văn nhỏ này, ta sẽ cho lão số phù văn còn dư lại của ta.

Vu Nhai ngẩng đầu nói. Vừa rồi hắn im lặng, chính là đang cùng Thôn Thiên Kiếm khai thông. Đương nhiên, vẫn là tiểu bằng hữu Phong Doanh ở giữa truyền lời. Thôn Thiên Kiếm nói nàng cũng nắm được có chút phù văn vô dụng. Có thể cho lão nhân này nghiên cứu. Đã như vậy, Vu Nhai lười nói nhiều.

- Thành giao!

Lão đầu Mê Thành đặc biệt sảng khoái. Chỉ cần có phù văn mới là có thể tiếp tục nghiên cứu. Dạy cho Vu Nhai thì đã sao? Lại nói, lão cũng không cho rằng lấy trình độ phù văn sư sơ chấp nhập môn như Vu Nhai có thể lý giải được điều lão hiểu. Phải biết rằng, trước đó, khi Vu Nhai tạo ra phù văn cho lão xem, gần như chỉ vẽ ra. Có thể có mấy cái đường vân dùng để đánh ra thủ ấn đã là kỳ tích rồi.

Đương nhiên, thủ ấn của Vu Nhai rất thần bí. Đó là sự thật.

Đáng tiếc, lão lại không biết Vu Nhai đưa cho lão cũng không phải là phù văn của Huyền Binh Điển, mà là một tổ hợp gần như hoàn toàn khác.

Kế tiếp, Vu Nhai bắt đầu cẩn thận giải thích cho lão đầu Mê Thành nghe. Gần như là học bằng cách nhớ lại. May là, các Binh Linh cũng có thể giúp một tay, không đến mức khiến lão đầu Mê Thành hoàn toàn mất hết sự kiên trì.

Thật vất vả mới làm xong, Vu Nhai lại vẽ ra những phù văn mà Thôn Thiên Kiếm cho là vô dụng. Trong nháy mắt, ánh mắt lão đầu Mê Thành lại bị hấp dẫn. Ở trong thế giới gần như không có phù văn này, cái Thôn Thiên Kiếm gọi là vô dụng, ở trong mắt lão đầu Mê Thành chính là tồn tại giống như thần tích.

Rất nhanh, lão đã quên tất cả. Trong mắt lão chỉ có phù văn. Lão tiếp tục chìm vào trạng thái giống như mấy hôm trước.

Lần này, Vu Nhai dùng tay vẽ ra tất cả. Huyền Binh Điển có truyền thừa cho hắn thủ ấn. Cho nên trước đó hắn mới có thể đánh ra một ít. Nhưng những phù ấn Thôn Thiên Kiếm đưa ra, hắn lại hoàn toàn đánh không ra được.

Lão đầu Mê Thành đã hoàn toàn rơi vào trạng thái si mê.

Vu Nhai lại trở về gian phòng của lão đầu Mê Thành lúc trước, lại tắm rửa. Lão già đáng chết này, lần này đã tính đến chuyện mình có thể giữ sẽ lấy chỗ ở của lão, đã thu dọn sạch tất cả những đồ tốt.

- Không nghĩ tới thiếu chút nữa thì bỏ lỡ!

Tắm rửa một hồi, Vu Nhai cũng không nghiên cứu mấy phù văn trước đó, mà lấy ra mấy khối gỗ, trên mặt lộ vẻ vui mừng thì thào tự nói. Đây chính là mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh. Xem ra trước đây cũng rơi ở những nơi khác trong Thiên Tội Uyên, bị đám tội nhân kia nhặt được. Nếu không phải lần này bắt bí bọn họ, thật sự sẽ bỏ lỡ.

Thôn Thiên Kiếm cũng không phải là vạn năng. Những mảnh nhỏ này đều mất đi linh khí, lại bị nhẫn không gian che giấu, Thôn Thiên Kiếm muốn phát hiện cũng thực sự không dễ dàng. Hắn lại nói:

- Cũng không biết có còn nữa hay không?

Vu Nhai cau mày, sau đó trực tiếp thu mấy mảnh vụn này vào trong Huyền Binh Điển. Ngay lập tức, tinh linh Binh Linh giống như màn sương mù chợt chấn động. Dường như nàng đang hưng phấn, mỉm cười.

Xem ra vẫn phải tìm thêm một chút.

Sau khi những mảnh vụn đó tiến vào Huyền Binh Điển liền tự động kết hợp với Thần Nỏ Tinh Linh, trở lại vị trí cũ của chúng, cũng không cần Vu Nhai quan tâm đến.

Kế tiếp, Vu Nhai lại sắp xếp lại một chút những thứ thu hoạch được trong lần này. Nguyên liệu thật đúng là không thiếu. Bỏ chút thời gian rèn lại một nỏ lớn trước. Về phần liêm đao, quả thực cũng phải sửa lại cự liêm của tượng thần Dị Ma này một chút. Nếu không sao có chút mùi tử thần được?

Vu Nhai cảm giác mình thực sự chẳng có thời gian rảnh rỗi...

Thời gian tiếp theo, Vu Nhai liền ở trong Mê Thành. Đầu tiên, nhiệm vụ chủ yếu nhất chính là dung hợp tốt phù văn do lão đầu Mê Thành giải tích ra cùng với phù văn bên trong Huyền Binh Điển. Lại thêm thủ ấn Huyền Binh Điển đã truyền cho hắn trước đó. Rèn luyện ấn pháp có thể thu phục Binh Linh cường đại. Sau đó, bớt chút thời gian rèn cho mình một cái nỏ lớn và một thanh liêm đao...

Còn nữa, tiểu gia hỏa Tiểu Loan này còn muốn tìm hắn chơi.

Đây là tiết mục tiêu khiển. Đương nhiên, tiết mục này có đôi khi khiến Vu Nhai lao tâm lao lực quá độ. Giấc mộng trước khi tới đây là cưới mấy lão bà, nuôi mấy hài tử cũng thật sự khiến người ta nhức đầu. Lúc này mới có một hài tử...

Càng nhức đầu hơn là, Vu Nhai phát hiện ra, bất kể là Tiểu Loan hay Tiểu Dịch, đều có thiên phú cường đại tới mức đáng sợ. Chúng còn tuổi nhỏ, trên phương diện kiếm pháp quả thực chính là tiểu thiên tài. Vu Nhai không nhịn được dạy bọn chúng kiếm pháp. Lúc đó, chuyện càng bi kịch hơn phát sinh.

Tiểu Loan còn không có vấn đề gì. Nhưng tiểu gia hỏa Tiểu Dịch kia, bình thường đừng thấy bộ dạng hài tử này lãnh khốc, nhưng tuyệt đối là một điển hình của không ngại học hỏi kẻ dưới. Dường như như nhìn ra Vu Nhai rất nhanh sẽ rời khỏi Thiên Tội Uyên, muốn ép sạch hắn. Điều này khiến Vu Nhai vô cùng đau đầu, cuối cùng thể hiện bộ dạng của một sư phụ nghiêm khắc:

- Sư phụ đại ca ca ta cũng phải tu luyện. Mỗi ngày chỉ có thể chơi với các ngươi hai giờ. Về phần thời gian thỉnh giáo, cũng bao gồm ở trong đó.

Cuối cùng lúc này hắn mới có chút thời gian thanh tĩnh. Chỉ có điều hắn ngoại trừ ba nhiệm vụ này ra, còn phải tìm kiếm mảnh nhỏ Thần Binh. Không chỉ là mảnh vụn Thần Nỏ Tinh Linh.

Trước không phải hắn đã nghe Độc Cô Cửu Tà nói, dưới Thiên Tội Uyên có khả năng có mảnh vụn của siêu siêu cấp Thần Binh lúc đó đã chém ra Thiên Tội Uyên này. Trước khi rời đi, Vu Nhai cũng muốn tìm một chút. Đáng tiếc, một tháng trôi qua, đừng nói siêu siêu cấp Thần Binh, cho dù là mảnh vụn Thần Binh khác cũng không có. Nhưng thật ra mảnh vụn của Thần Nỏ Tinh Linh lại tìm được mấy mảnh. Còn có người trong thôn đưa tới nguyên liệu trong thôn, Vu Nhai không khách khí chút nào thu nhận những thứ hữu dụng. Đương nhiên, thỉnh thoảng hắn còn muốn đi tới trong thôn dạo một vòng. Thôn trưởng cũng mời hắn làm công tác giáo dục.

Vu Nhai cũng biết phải nỗ lực. Nói cách khác, ai giúp hắn tìm mảnh nhỏ Thần Binh chứ?

Ngày đó Độc Cô Chiến Đồng không phải đã đốt khu dân cư của Dị Ma tộc sao? Bởi vì chuyện này cũng khiến cho Dị Ma tộc đại loạn. Hơn nữa giải dược của Độc Cô Cửu Lan khiến để lực lượng trong thôn tăng gần gấp đôi, cuối cùng đã đánh lùi được Dị Ma Nhân.

Sau đó, hai bên cũng có vài trận đánh nhỏ, nháo nhỏ, nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.

Độc Cô Cửu Lan cũng sẽ thỉnh thoảng tìm đến Vu Nhai. Đương nhiên, nàng lấy lý do tới thăm hai hài tử. Hai tiểu quỷ nói, hiện tại đại ca ca là sư phụ của bọn chúng, bọn họ phải ở lại trong Mê Thành.

Chỉ cần không bất cẩn chạy đến Minh Huyễn Cổ Lâm, thật ra Mê Thành là nơi an toàn nhất.

Nhưng thật kỳ quái, Độc Cô Chiến Đồng lại không đi tìm Vu Nhai. Có lẽ là sợ nhìn thấy hình tượng của người trong tim trong mắt nàng. Có lẽ là muốn đích thân đi tới nhìn một cái. Vu Nhai lại gần như đều ở lại trong Mê Thành, cho dù đi tới làng cũng không gặp. Hai người gần như không gặp mặt nữa.

- Luân Chuyển Thần Ấn!

Đã là một tháng lẻ mấy ngày trôi qua. Vu Nhai ở trong phòng của lão đầu Mê Thành, đang ngồi xếp bằng trên giường. Phía trước là một Binh Linh do Thôn Thiên Kiếm mô phỏng ra. Vu Nhai đột nhiên lấy thủ ấn phức tạp đánh ra một luân bàn quỷ dị. Toàn bộ luân bàn đều do phù văn tạo thành. Đột nhiên, luân bàn chiếu ra bạch quang. Phù văn, dường như có lực hút nào đó hút Binh Linh mô phỏng kia vào.

- Đăng...

Một tiếng động nhỏ vang lên, phù văn luân bàn bị thu về.

Vu Nhai mở mắt, trên mặt lại lộ vẻ vui mừng:

- Thành công. Cuối cùng đã thành công. Nó thật sự không dễ dàng. Ha ha, Huyền Binh Điển, ta cuối cùng cũng xem như đã nắm giữ được một tuyệt kỹ của nó.

Đúng vậy, thủ ấn lung tung trước đó cũng không thể xem là tuyệt kỹ. Chỉ sau khi hoàn chỉnh đánh ra luân bàn này, mới xem như là tuyệt kỹ thật sự của Huyền Binh Điển. Phải biết rằng, trong thời gian một tháng lẻ mấy học tập, bởi vì Vu Nhai phân tích phù văn này, Huyền Binh Điển cũng không ngừng truyền thừa cho hắn càng nhiều thủ ấn hơn, để hắn từng bước nắm giữ phù văn.

Trước đó Vu Nhai và Thôn Thiên Kiếm đều quá ngây thơ. Nếu như không phải nhờ truyền thừa của Huyền Binh Điển, Vu Nhai tuyệt đối không có khả năng trong vòng một tháng có thể lấy quy tắc phù văn do lão đầu Mê Thành nghiên cứu ra nắm giữ được Luân Chuyển Thần Ấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK