Nghĩ đến các đồ có trong chiếc nhẫn của mình, trên mặt Dạ Tình chợt nóng ran.
- Không đúng. Lấy nhân phẩm của U Hoang chắc chắn sẽ không nhìn. Nhưng tiểu tử này thì khó nói. May mắn, có lẽ hắn không biết mở ra thế nào. Không đúng không đúng. Hắn từ trong Độc Cô gia đi ra, làm sao có thể không biết phương pháp mở nhẫn không gian?
Dạ Tình buồn bực nói thầm. Sớm biết vậy, nàng đã bảo U Hoang trực tiếp mang đi cho rồi. Tại sao lúc đó nàng lại muốn hắn chuyển đến trong tay của gia hỏa vô sỉ này chứ? Nói không chừng như vậy nàng còn có thể gặp lại U Hoang. Nói không chừng nàng còn có thể có cơ hội biết được thân phận của U Hoang. Vì sao vào thời điểm nàng gặp nguy hiểm nhất, U Hoang lại xuất hiện cứu nàng?
Dạ Tình không nhịn được suy nghĩ, có chút nhập thần.
- Dạ Tình tỷ, tỷ đang nói gì vậy?
- Không, không có gì. Chúng ta phải nhanh chóng chuẩn bị tình thần. Chúng ta có lẽ sẽ phải ra tay bất cứ lúc nào. Nhất định phải để cho Vu Nhai đột phá vòng vây!
Dạ Tình nói, sau đó lại chợt nhíu mày:
- Thực lực của công chúa ma pháp chí ít đã đạt được tới cảnh giới đại ma đạo sĩ. Tiểu tử này bày ra tư thế gì vậy. Lẽ nào hắn cho rằng nhân ma hợp nhất là có thể thiên hạ vô địch sao? Còn nói gì tới nữ nô lệ. Thật đúng là hỗn đản sắc lang bất cứ lúc nào cũng không quên gây chuyện.
- Nhưng lần này là công chúa ma pháp sắc lang đối với hắn trước. Nàng ta muốn nhận tên lường gạt làm nam nô.
Tiểu Mỹ có phần không lý tưởng được vì sao nữ có thể sắc lang, nam thì không thể. Nàng không nhịn được nghĩ tới tình hống lần đầu tiên nhìn thấy Vu Nhai. Nàng có chút hiểu ra. Chỉ có điều như vậy đối với nam tử có phải có chút không công bằng hay không? Nàng lại nói:
- Dạ Tình tỷ, chúng ta chuẩn bị thế nào, tên lường gạt khẳng định không phải đối thủ của nữ sắc lang!
- Ừ, chuẩn bị bất cứ lúc nào, chúng ta... A?
Dạ Tình đang chuẩn bị ra tay, chỉ có điều rất nhanh lại kéo Tiểu Mỹ lại, cùng lúc đó há hốc miệng.
Tất cả những người xem cuộc chiến đều há to miệng, nhìn chằm chằm vào biến hóa trước mặt...
- Nữ nô lệ, chịu chết đi!
Chợt nghe Vu Nhai khí phách mười phần hét lên một tiếng. Sau đó, hắn trực tiếp xoay người, xông vào trong đám kỵ binh ma pháp đang ẩn nấp. Trường kích đâm loạn. đám kỵ binh ma pháp này vẫn đang chuẩn bị xem trò vui thật sự quá khó để thích ứng với loại biến hóa này!
- A...
- A...
Từng tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Trong nháy mắt, bọn họ lại bị Vu Nhai giết chết mấy người.
Số kỵ binh ma pháp có mặt tại đó lại có thêm vài người ngã xuống. Lỗ thủng mở rộng ra. Vu Nhai lao vút lên trời cao:
- Tiểu Thúy, chúng ta đi thôi!
Quay đầu lại vừa nhìn, Vu Nhai lại nói:
- Nữ tặc công chúa, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại!
- Huyền Binh không... Không...
Rất xin lỗi, không biết vì sao khi nhìn thấy biểu hiện của Vu Nhai, các Huyền Binh Giả ở đây thật sự không hô hào ra chiến tướng khí gì nữa.
Nguyệt Lâm Sa ngơ ngác nhìn tên tiểu binh thủ thành kia trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen rồi biến mất. Nàng thiếu chút nữa thì ngất đi. Hiện tại không phun ra một búng máu đã là rất tốt rồi.
- A, Vương bát đản, ngươi đứng lại đó cho ta!
- Công chúa Sa Sa. Ta có cách!
Nguyệt Lâm Sa vốn định chuẩn bị đuổi theo. Đúng vào lúc này, Tạp Đức thiếu gia đột nhiên kêu lên:
- Đây là quyển trục Thủy Ngân Phược Xà do gia gia giao cho ta. Tuyệt đối có thể giữ hắn lại!
- Thủy Ngân Phược Xà sao? Tốt lắm, Tạp Đức, ngươi xem như lấy công chuộc tội.
Nguyệt Lâm Sa không chút do dự đoạt lấy quyển trục kia lại, lập tức phát động. Hơn mười con rắn bạc nhắm thẳng hướng của Vu Nhai, thoáng cái giống như bão táp lao ra ngoài.
Tạp Đức ngơ ngác nhìn quyển trục ma pháp của hắn vừa bị cướp đi. Đột nhiên, hắn xuất hiện một suy nghĩ hoang đường. Hình như hắn vừa giúp người nào đó tán gái. Hoặc nói là tán nam nhân. Hắn vốn muốn lợi dụng quyển trục này giao dịch cùng công chúa một chút. Nói ví dụ như cái gì cho thêm một cơ hội theo đuổi nàng chẳng hạn. Nhưng công chúa lại cướp quyển trục với tốc độ cũng quá nhanh đi.
- Ta nhổ vào. Đây là cái gì?
Vu Nhai đang vui mừng vì trốn thoát, đột nhiên cảm nhận được phía sau có thứ gì đó đột ngột bắn đến. Vừa nhìn lại, hắn khiếp sợ thiếu chút nữa ngay cả hồn cũng không còn.
- Đáng chết. Xích Thố. Nhanh nghĩ biện pháp cho ta. Chạy đi.
- Ngao...
Xích Thố có chút lười biếng lên tiếng. Gặp loại chủ nhân như thế thật sự hết chỗ nói nổi. Nó muốn nổi giận cũng khó. Chạy trốn sao, điều này khác xa so với tính cách của nó.
Thật vất vả mới nhờ chiến tướng khí dẫn tới ý chí chiến đấu thiếu chút nữa thì biến mất không còn. May là nó vẫn tồn tại được một chút...
Trong giây lát, thời điểm vô số con rắn bạc ở phía sau lao tới gần, có thể thấy Khu Phong Thứu bắt đầu biến hóa. Hoặc nói là ở trên người nó xuất hiện thêm một cái bóng cực lớn, hai cánh điên cuồng mở rộng, hai móng hình như cũng bắt đầu biến hóa. Thân thể nó dài ra. Dường như trong nháy mắt Khu Phong Thứu đã biến thành một con ngựa xanh cực lớn, hất văng đám rắn bạc này.
- Đây lại là vật gì vậy?
Nguyệt Lâm Sa cũng không nói nổi nữa. Rốt cuộc tên tiểu binh thủ thành này có bao nhiêu con bài chưa lật? Hiện tại nàng nghi ngờ lời nói của Vu Nhai trước đó, cũng chính là cách nói lần đầu tiên phát hiện ra nàng ở cửa thành. Nàng cảm giác không thể nào tin được. Nhưng hiện nay không phải là lúc suy nghĩ về những thứ này.
Nguyệt Lâm Sa huy động đám rắn bạc, quấn ở xung quanh những kỵ sĩ ma pháp kia, trực tiếp chuyển bọn họ đến phía trước Vu Nhai, ngăn cản tuyến đường Vu Nhai muốn chạy trốn, nói:
- Không quan tâm hắn sử dụng ma pháp gì, lưu lại hắn cho ta!
- Ngao...
Khu Phong Thứu hí dài một tiếng. Được rồi, âm thanh căn bản không thuộc về Khu Phong Thứu. Vu Nhai thoang dừng lại giữa khoảng không, trong lúc bất chợt quát lớn một tiếng:
- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng; Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng...
- Huyền Binh vô địch, bách chiến bách thắng...
Không biết vì sao, Huyền Binh Giả phía dưới lại rống lên, dường như quên mất bộ dạng của hắn lúc chạy trốn. Âm thanh vang vọng trong không trung. Một chiến tướng khí cực lớn dung hợp vào trong tướng khí của Vu Nhai. Trong lúc bất chợt, Vu Nhai quát to một tiếng...
- Mở...
Ma pháp chấn động. Ma pháp lực vốn có trật tự mạch lạc chợt trở nên hỗn loạn. Đó là kết quả do tướng khí khủng khiếp của Vu Nhai tạo thành. Hắn không chút do dự xông về phía trước, phá vỡ bất kỳ phòng tuyến nào.
Đúng vào lúc này, lại một ma pháp cường đại chấn động lao tới. Đó là một ma pháp sư không nhìn thấy rõ hình dạng, nhưng thực lực lại vô cùng đáng sợ. Từ trong ma pháp chấn động có thể cảm giác được, chí ít đó phải là đại ma đạo sĩ, tương đương với Hoàng Binh Sư. Vu Nhai cười lạnh một tiếng:
- Cáp Đức Lâm đúng không? Chúng ta tranh chấp, ngươi cũng dám nhúng tay vào sao?