Chương 992
Trông Cố Thành Trung có vẻ là người tuyệt tình và lạnh lùng nhưng thực ra anh lại là người có tình có nghĩa và sống rất tình cảm. Chỉ cần là người mà anh quan tâm thì chắc chắn anh sẽ dốc hết sức để bảo vệ người đó.
Anh ruột Cố Thiện Linh, người sinh thành và nuôi dưỡng anh là Cố Đình Sâm, người cùng anh vào sinh ra tử là Nguyên Doanh, còn có Cố Ngọc Vy, người không phải máu mủ ruột thịt nhưng anh vẫn coi trọng như vàng bạc châu báu.
Tất nhiên còn có người tay liền tay, sát một đời chính là Hứa Trúc Linh nữa.
Bây giờ biết được mẹ mình còn sống, dù đã nhiều năm không gặp nhưng anh vẫn còn nhớ kỹ khuôn mặt của mẹ mình.
Bà lúc nào cũng ưu sầu như thể đang lo lắng chuyện gì đó.
Hồi nhỏ chưa hiểu chuyện, anh cứ nghĩ rằng bà đang lo lắng rằng Cố Triệt sẽ tự làm hại mình nhưng nào ngờ bà đang lo lắng cho tuổi thọ của mình. Bà không muốn chết vì bà vẫn còn hai đứa con trai cần phải chăm sóc, thế nhưng sức khỏe của bà thì ngày càng suy yếu.
Cố Đình Sâm đưa họ đi, thứ nhất là vì đề phòng Cố Triệt muốn hại người, thứ hai là do Úy Như chủ động yêu cầu chuyện đó. Bà không muốn hai đứa con trai nhìn thấy dáng vẻ suy yếu và chết dần chết mòn từng ngày vì bệnh tật của mẹ.
Bây giờ Úy Như vẫn còn sống, thế nên chắc chắn Cố Thành Trung sẽ không bỏ qua chuyện này đâu. Không chỉ mình anh không đồng ý mà Cố Thiện Linh lại càng không đồng ý.
Anh đã nói chuyện này cho Cố Thiện Linh biết khiến anh ấy vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng mãi không thôi.
Cố Thiện Linh lớn tuổi hơn anh nên tất nhiên là hình ảnh về mẹ cũng sẽ khắc sâu hơn rất nhiều lần. Mẹ là người dịu dàng, hòa nhã và hiền lành, dường như mẹ chính là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này.
Bố của họ có thể buông tay vợ của mình nhưng họ thì không thể buông bỏ mẹ của mình được.
Cố Thiện Linh ở London nên anh ấy có thể giúp Cố Thành Trung điều tra thông tin về ba bệnh viện đó, sau đó anh ấy lại liên tục gửi thông tin về cho anh.
Hứa Trúc Linh vừa mới nói xong thì Cố Thiện Linh gọi điện thoại tới. Anh ấy nói rằng có một bệnh viện đã đóng cửa nhưng vì hệ thống phòng ngự quá mạnh nên các hacker thông thường không thể xâm nhập vào được. Không còn gì để nói nữa, đó chắc chắn là bệnh viện mà Phó Minh Nam đã từng ở.
Sau khi cúp điện thoại, Cố Thành Trung mới phát hiện ra là Hứa Trúc Linh đã đi vào phòng từ lúc nào rồi.
Thức ăn vừa ra khỏi nồi mà đã nguội lạnh từ lâu.
Đây là lần đầu tiên mà Cố Thành Trung bỏ bê cô như thế, giống như cô không hề tồn tại trên đời vậy. Dù rất khó chị: nhưng cô cũng hiểu và thông cảm cho anh. Nếu cô bố mẹ của mình vẫn còn sống thì có khi cô còn rối bời và lúng túng hơn Cố Thành Trung rất nhiều lần ấy chứ.
Ít nhất thì bây giờ anh cũng rất rạch ròi, anh biết bản thân phải làm gì. Mà cô thì chỉ có thể hoảng hốt lo sợ không nghĩ được gì cả mà thôi.
Hứa Trúc Linh thấy anh nhìn mình thì nói: “Thức ăn cũng nguội cả rồi, để em đi hâm lại cho anh nhé. Nếu anh không muốn ăn thì để em nấu cho anh ít cháo, dù sao cũng phải lót dạ một chút…”
Cô chuẩn bị xoay người rời đi thì đột nhiên cổ tay bị anh năm lấy. Anh đặt khay cơm lên bàn một cách tùy tiện rồi ôm chặt cô vào lòng, khẽ nói lời xin lỗi.
Mỗi một từ anh nói đều ẩn chứa tình cảm nồng nàn và vô cùng sâu sắc.
“Không sao đâu anh, em hiểu mà. Em cũng rất quan tâm đến chuyện của mẹ. Nếu tìm được thì em đi cùng anh đến thăm mẹ được không?”
“Ừ, anh muốn nói cho mẹ biết là anh đã cưới được một cô con dâu giỏi giang, xinh đẹp ngần này này. Chắc chắn mẹ sẽ thích em”
“Vậy anh phải ngoan ngoãn ăn cơm nhé? Nếu không thì cô con dâu xinh đẹp, giỏi giang này sẽ trở mặt mà giận anh đấy”
“Bây giờ anh ăn ngay đây.”
Anh cũng không để tâm đến thức ăn đã nguội mà ăn luôn.