Chương 608
Thời gian cứ trôi qua từng ngày.
Cái thai trong bụng Thẩm Thanh đã được hơn bốn tháng, bụng dưới đã hơi lộ rõ.
Hứa Trúc Linh nhìn bụng bà ấy càng ngày càng lớn từng chút một, có một loại cảm giác dưa chín đến ngày hái quả.
Cái lạnh đầu xuân chậm rãi qua đi, thời tiết cùng càng lúc càng tốt hơn, Thẩm Thanh thường xuyên ra ngoài đi dạo.
Ban đầu Ngôn Minh Phúc còn cử người bảo vệ bà ấy, nhưng dần dần người cũng ngày càng ít đi.
Sau đó Hứa Trúc Linh mới biết Ảnh Họa Bì luôn âm thầm bảo vệ bà ấy, vì thế cô cũng không lo lắng nữa.
Bụng càng ngày càng lớn, Thẩm Thanh lại thấy không vui lên được, ngược lại tâm trạng lại rất nặng nề.
Hứa Trúc Linh biết bà ấy đang lo lắng Ngôn Minh Hi sẽ quay trở lại.
Ở Đà Nẵng, bà ấy tin rằng Ngôn Minh Hi sẽ không càn rỡ như vậy.
Những ngày gần đây, Thẩm Thanh nhận được một lời mời từ đài truyền hình, họ muốn viết bài về phụ nữ đang mang thai.
Vì là lời mời của một người bạn cũ nên bà ấy ngại từ chối, cũng đã nợ ân tình của người ta. Sau khi thương lượng với Ngôn Minh Phúc, ông ấy quyết định đi cùng bà.
Ngôn Minh Phúc sợ mình chăm sóc không chu đảo nên cũng đưa Hứa Trúc Linh theo để cô cầm túi xách.
Đến đài truyền hình, Hứa Trúc Linh đi vào nhà vệ sinh trước. Bọn họ vừa mới xuống xe bảo mẫu, Ngôn Minh Phúc đã cầm lấy tay Thẩm Thanh, nhắc nhở bà xuống xe cẩn thận.
Thẩm Thanh lại rất thản nhiên nói: “Một tháng gần đây, tại sao lần nào em ra ngoài anh cũng để Hứa Trúc Linh đi với em?”
“Hả? Thế à? Không phải là cô nhóc này chủ động đi theo em sao?” Ngôn Minh Phúc giả ngốc.
“Chúng ta đã làm vợ chồng hơn hai mươi năm rồi, anh nghĩ anh có thể giấu được em sao?” Thẩm Thanh nhướng mày tỏ ra hờn dỗi.
Ngôn Minh Phúc nghe vậy liền thu lại ý cười, nói: “Người đứng sau Ngôn Minh Hi là Jane De Kettering… chỉ dựa vào thế lực của nhà họ Ngôn thì khó có thể chống lại được.”
“Vì thế anh cố ý để Hứa Trúc Linh đi cùng em, chỉ cần Ngôn Minh Hi động thủ là có thể kéo được Cổ Thành Trung vào, đúng không?”
Ngôn Minh Phúc nghe bà ấy nói vậy liền cụp mắt xuống, che đi vẻ thâm trầm trong ánh mắt. Ông ấy im lặng một hồi lâu mới đáp: “Phải “Ngôn Minh Phúc, em không cần đứa con này nữa, bỏ nó đi… Nếu đứa con này làm liên lụy đến an nguy của người khác thì em thà không có nó, nó vừa ra đời đã mang đến nghiệp chướng!”
“Thẩm Thanh, em không thể bỏ đứa con này được, sức khỏe của em hoàn toàn không cho phép điều đó xảy ra. Bác sĩ nói nếu em muốn phá thai thì phải phá vào ba tháng trước, nhưng ba tháng đã trôi qua rồi, nếu lại phá thai sẽ rất có hại cho sức khỏe của em. Anh không đồng ý.
“Nếu ngay từ đầu em nói không cần đứa con này, anh tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu. Đối với anh, không có con cũng không sao nhưng anh không thể để em gặp nguy hiểm được. Nếu em đã muốn đứa con này, anh sẽ nghĩ cách bảo vệ em!”
“Chẳng lẽ, cái gọi là bảo vệ của anh là kéo Hứa Trúc Linh vào hoàn cảnh nguy hiểm ư? Ngôn Minh Phúc, anh đã tính toán cả đời, chưa bao giờ anh mưu tính với em. Nhưng em cũng không thể trơ mắt nhìn anh mưu tính với người khác được! Chúng ta đi bệnh viện!”
Thẩm Thanh quay người muốn quay lại xe bảo mẫu nhưng lại bị Ngôn Minh Phúc giữ chặt lại.
“Anh đã không thể quay đầu rồi!”
“Vậy em sẽ ép anh phải quay đầu!”
Ngay lúc hay người đang giằng co với nhau thì Hứa Trúc Linh đã xuất hiện, thấy hai người họ lôi lôi kéo kéo ở cổng, cô không khỏi thấy hơi nghi hoặc.
“Sao hai người không vào, con vừa đụng phải người của đài truyền hình ở trong, bọn họ đều đang giục chúng ta đó.
“Trúc Linh, không ghi hình nữa, chúng ta quay về đi. Hôm nay mẹ hơi không được khỏe, hoãn lại đi.”
“Không được khỏe sao? Vậy có cần phải đi bệnh viện không?”
“Không được đi bệnh viện!”
Chẳng qua Hứa Trúc Linh chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu thôi, không ngờ Ngôn Minh Phúc lại tức giận mắng cô.
Cô giật nảy mình, trợn tròn mắt nhìn Ngôn Minh Phúc với vẻ khó hiểu.
Ngôn Minh Phúc cũng ý thức được mình đã mất kiểm soát, ông ấy hít một hơi thật sâu, kìm nén sự hoảng loạn trong lòng mình.
“Thẩm Thanh, bây giờ không phải là lúc để em tùy hứng. Anh đã biết sai rồi, anh sẽ lập tức sửa đổi, anh sẽ bảo vệ cho em thật tốt, cũng sẽ không mưu tính với bất kỳ ai nữa.”
“Em có thể tin tưởng anh sao? Anh đừng tưởng em không biết bao nhiêu năm qua rốt cuộc anh đã tính toán bao nhiêu thứ! Anh tưởng em không biết thân phận thật của anh sao? Anh có thân phận gì ở chợ đen, anh thật sự nghĩ rằng em chẳng biết gì hết sao?”
“Ảnh Họa Bì kia luôn âm thầm bảo vệ em, anh ta có quan hệ gì với anh, anh còn muốn em phải nói toạc ra sao?” Hai mắt Thẩm Thanh đỏ hoe, giọng cũng run run.
Trái tim Ngôn Minh Phúc run rẩy một cách kịch liệt, ông ấy tưởng mình che dấu rất kỹ, giả bộ rất tốt trước mặt bà ấy, không lộ ra một chút sơ hở nào.
Nhưng ông ấy lại xem nhẹ một điểm, bọn họ là vợ chồng. Bọn họ đã sớm tối có nhau hơn hai mươi năm qua, là người nằm bên gối thân thiết nhất của nhau.
Sao có thể không có kẽ hở nào được? Hóa ra, bà ấy biết rõ mọi chuyện nhưng lại cùng Ngôn Minh Phúc diễn một vở kịch. “Em… em biết từ bao giờ?”
Giọng Ngôn Minh Phúc hơi run rẩy như sắp vỡ vun.
“Em đã quên mình biết từ bao giờ rồi, anh hao phí bao nhiêu tâm tư lên người em, em đều biết hết. Đủ rồi, thật sự đủ rồi đấy. Em sắp không chịu được rồi. Ngôn Minh Phúc, dừng lại đi! Đừng mưu tính người khác nữa.
“Được… anh sẽ dừng lại. Anh sẽ đưa em rời khỏi đây, tìm một nơi không ai biết đến sống cho thật tốt. Chúng ta cần đứa con này được không, sức khỏe của em thật sự không thể chịu được việc phá thai. Coi như anh cầu xin em đấy, được không?”
Ngôn Minh Phúc ôm chặt lấy Thẩm Thanh. Là một người đàn ông, cổ họng ông ấy đã nghẹn lại, hai mắt cũng đỏ hoe.
Cả đời này của Ngôn Minh Phúc không có gì là không thể mất.
Tính mạng, sự giàu có, quyền lực…
Duy chỉ có Thẩm Thanh là ông ấy không thể buông bỏ được.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn bà ấy, ông ấy đã rơi vào trầm luân muôn đời muôn kiếp không thể trở lại được.
Bây giờ tất cả những thứ ông ấy tranh thủ đều là vì yêu bà ấy, muốn làm đệm đỡ cho bà ấy mà thôi.
Thẩm Thanh cảm nhận được sự run rẩy của người đàn ông này, trái tim bà ấy cũng như vỡ ra thành trăm mảnh.
Cần bao nhiêu đau khổ mới có thể khiến một người đàn ông trước nay chỉ biết chảy máu phải rơi lệ?
Cuối cùng bà ấy cũng mềm lòng, nói: “Được… em đồng ý với anh. Con có thể giữ lại nhưng anh nhất định phải hứa với em, không được làm hại bất cứ người khác, biển người ta thành mồi nhử nữa.
“Được… anh sẽ đồng ý với em tất cả mọi chuyện, chỉ cần… em đừng làm tổn thương chính mình.”
Cuối cùng Ngôn Minh Phúc đã lựa chọn thỏa hiệp.
Còn Hứa Trúc Linh đứng ngây ngốc ở một bên, cô hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì. Cái gì mà tính toán, cái gì mà phá thai, đang yên đang lành tại sao họ lại cãi nhau chứ?
“Vậy… vậy có… có đi ghi hình nữa không?” Hứa Trúc Linh dè dặt hỏi, cô cảm thấy việc đột ngột quấy rầy bọn họ là một tội lỗi.
Hai người họ đang ôm chặt lấy nhau, hy vọng đến lúc mình bốn mươi tuổi vẫn có thể có một tình yêu như vậy với Cố Thành Trung, Hứa Trúc Linh thâm nghĩ.
Chỉ là lúc cô bốn mươi tuổi, Cố Thành Trung…
đã biến thành một ông lão năm mươi tuổi rồi sao?
Cho dù già đi, Cố Thành Trung vẫn sẽ là một ông lão đẹp trai anh tuấn nhỉ?
“Không quay nữa…”
Thẩm Thanh còn chưa dứt lời thì người của đài truyên hình đã tới, giám đốc đài là bạn của bà ấy, cũng đã dìu dắt nâng đỡ bà ấy rất nhiều.
“Thẩm Thanh, cuối cùng cậu cũng tới rồi. Tất cả mọi người đã đến hết rồi, chỉ đợi mỗi mình cậu thôi đó.”
“Mình… hôm nay đột nhiên mình thấy hơi không khỏe, sợ là không ghi hình được.”
“Như vậy… tất cả mọi người đều đang chờ mà…” Giám đốc Đài truyền hình cũng lộ ra vẻ khó coi.