Chương 1017
“Anh sao vậy?” Hứa Trúc Linh nhận thấy có gì đó không ổn, theo bản năng định giơ tay sờ xem bả vai của anh ta ra sao, nhưng vừa mới nhấc tay thì cô bỗng khựng lại, lập tức bỏ tay xuống, siết chặt nắm tay.
Anh ta bị thương thì có liên quan gì đến mình chứ? Ân oán giữa cô và anh ta từ lâu đã không thể nói rõ ràng rồi.
Hứa Trúc Linh dời ánh mắt, nhất quyết rời khỏi đây. Nhưng cô mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng của Minh Diệp: “Mẹ Trúc Linh, có phải bố con về không ạ?”
Hứa Trúc Linh nghĩ tới hành lang tối om thế này Minh Diệp sao nhìn thấy đường chứ, cô không yên tâm liền quay lên bế cô bé xuống.
Minh Diệp nhìn thấy Phó Minh Tước thì rất mừng rỡ, cô bé dang rộng hai tay ôm lấy Phó Minh Tước. Anh ta nhíu mày trong giây lát rồi lập tức cười tươi, ôm Minh Diệp vào lòng.
Lúc này Hứa Trúc Linh chợt nói: “Bố của con đi làm cả ngày rất vất vả, chúng ta không sáp vào bố con nữa nha! Để bố con đi tắm rửa trước có được không nào?”
Minh Diệp chớp mắt nghĩ nghĩ rồi gật đầu lia lịa, cũng phải thôi, lời cô nói rất hợp tình hợp lý mà.
“Vậy bố tắm rửa nhanh nhanh rồi đi ngủ nha, con với mẹ Trúc Linh đi ngủ trước đây, chúc bố ngủ ngonl!”
“Ừm, chúc con ngủ ngon!” Phó Minh Tước đáp lại bằng giọng trâm thấp, ánh mắt anh ta nhìn Hứa Trúc Linh chất chứa sự phức tạp khó nói.
Hứa Trúc Linh bế Minh Diệp quay lại phòng, xem ra tối nay cô phải ngủ lại một đêm, ngày mai mới rời khỏi đây được.
Sáng hôm sau Minh Diệp thức dậy rất sớm, cô bé chạy quanh phòng nói là tập thể dục buổi sáng.
Minh Diệp nặng vài cân mà tập luyện như vậy, Hứa Trúc Linh lo cô bé sẽ bị gây thành cây tre mất.
Nghĩ vậy cô liền đi xuống tầng dưới, lúc ngang qua phòng ngủ của Phó Minh Tước cô ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.
Anh ta rốt cuộc sao vậy?
Hứa Trúc Linh chần chừ đứng ở trước cửa phòng, do dự không biết có nên vào hay không. Cuối cùng cô quyết định quay người rời đi, thật không ngờ đúng lúc này Phó Minh Tước mở cửa ra.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí như ngưng đọng lại.
Một màn trầm mặc bao phủ.
Lời muốn nói đã ra đến miệng nhưng cuối cùng vẫn bị cô nuốt lại, tình cảnh giằng co khiến cho bầu không khí áp lực nặng nề.
Một lúc lâu sau Phó Minh Tước mới lên tiếng: “Tối qua cảm ơn cô, tôi có xem qua camera giám sát ở đây, biết bị mất điện tôi lập tức trở về nhưng vì tôi cách đây quá xa nên… may mà còn có cô giúp tôi chăm sóc Minh Diệp”
“Nếu anh đã nói đến con bé vậy thì chúng ta hãy bàn bạc ổn thỏa đi.
Tôi thừa nhận là anh rất thương yêu Minh Diệp, nhưng anh không cho được con bé một cuộc sống ổn định. Tôi quyết định sẽ nói với anh, đưa Minh Diệp đến nhà họ Quý. Anh không thích hợp để nuôi con bé, cho.
con bé một cuộc sống tốt đẹp hơn”
Phó Minh Tước nhíu mày, không chút do dự phản đối: “Tôi không đồng ý!”
“Anh có biết những đứa trẻ cùng tuổi Minh Diệp như thế nào không?
Những đứa trẻ đó mặc đồng phục, đến trường có nhiều bạn bè chứ không phải ngày nào cũng học ở nhà, không có lấy một đứa bạn như Minh Diệp!”
“Anh là bố con bé, không gì thay thế được huyết nhục nhưng anh quá bận rộn. Thời gian của bảo mẫu giành cho Minh Diệp còn nhiều hơn thời gian của anh ở bên con bé. Anh cứ như thế này sẽ chỉ làm chậm trễ sự phát triển của Minh Diệp mà thôi!”
Nghe Hứa Trúc Linh nói vậy, Phó Minh Tước nhíu mày, lông mày dựng đứng, ấn đường nhăn lại.
Hàng lông mi dài của Phó Minh Tước che khuất đôi mắt của anh ta nên Hứa Trúc Linh không đoán ra anh ta đang nghĩ gì.