Chương 2191
“Em mới tới Đà Nẵng, có lẽ là chưa quen với Đà Nẵng, buồn cả ngày ở nhà cũng rất chán. Hơn nữa ở nhà một thời gian dài, dễ làm cho dáng người thay đổi, IQ cũng giảm, anh dẫn em ra ngoài dạo nhé.”
Vốn dĩ Hứa Trúc Linh muốn từ chối, nhưng nghe thấy nửa câu sau, cô lại không dám.
Cô cúi người nhìn dáng người của mình, sinh con xong cũng không thay đổi, không thể béo lên ở đây được.
IQ giảm…
Lúc trước mang thai mình đã ngây ngốc ở nhà ba năm, không thể xuống thấp hơn nữa.
“Đi thôi, đã sắp vào thu rồi, trời cũng không nóng, rất thích hợp để đi siêu thị.”
“Ừm, đi thôi.”
Quả nhiên, cô vẫn thích nhất là đi siêu thị.
Bọn họ đi siêu thị gần nhất, Hứa Trúc Linh đẩy xe, shopping chỗ này, mua chỗ kia, mua mấy quả trứng giảm giá, và cả một ít rau dưa tươi.
Lúc tính tiền, cô đến tủ kem bên cạnh quầy thu ngân tìm tìm, phát hiện không có loại mà mình thích ăn.
Không ngờ Gố Thành Trung ở không xa đi tới, trong tay cầm loại kem “Xanh lưỡi” mà cô thích ăn.
“Hả? Anh cũng thích ăn loại này hả?
Tôi cũng thích nè!”
Cô vô cùng hưng phấn.
“Mỗi người một que.”
Cố Thành Trung đưa cho cô một que, sau đó đi thanh toán một cách rất tự nhiên.
Hai người xách đồ về, nhờ có một que kem, nên tâm tình của Hứa Trúc Linh lại tốt lên, bắt đầu nói líu ríu không ngừng.
Cố Thành Trung im lặng nghe, đây là chuyện xảy ra sau khi cô mất trí nhớ, cũng là chuyện anh không thể tham gia.
Nếu đã không thể tham gia, thì nghe cô nói cũng được, ít nhất là anh biết cô đã sống như thế nào.
Sau khi quên anh, cô rất vui vẻ hoạt bát, nói cũng nhiều, người cũng có sức sống. Cô không có nhiều băn khoăn, cũng không có kẻ thù, sẽ không phải lo trước lo sau vì anh, bây giờ cô đang làm chính mình.
Hứa Trúc Linh nói rất lâu, mới phát hiện ra Cố Thành Trung vân đang nhìn mình, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Cô hơi ngượng ngùng, tránh né tâm mắt của anh nói: “Anh… anh nhìn tôi như vậy làm gì, lạ lùng.”
“Em đừng lấy làm lạ, nhìn em tôi nhớ tới Trúc Linh.”
“Nhớ tới cô ấy làm gì??”
“Em rất giống cô ấy, từ lời nói đến hành động, tính tình, sức hút đều giống cô ấy y như đúc.”
Hứa Trúc Linh nghe vậy, trái tim đập thình thịch.
Chắc tên này sẽ không nhận ra chuyện gì rôi chứ?
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của anh đã tối lại, nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Tiếc là em không phải cô ấy.”
Nghe vậy, Hứa Trúc Linh thở vào một hơi, võ võ vai anh: “Người thì không thể sống lại, nén bi thương.”
“Thật ra, anh có rất nhiều lời muốn nói với cô ấy, nhưng bây giờ cô ấy đã không nghe được nữa. Không biết em có bằng lòng giúp anh một việc không?
Giả làm Trúc Linh một lát, anh muốn…nói chuyện với cô ấy.”
“Hả? Chuyện này… không hay thì phải?”
Cô hơi do dự.
“Em cứ xem như tôi là một người đàn ông mất vợ ở tuổi trung niên, được không?”
Cố Thành Trung hạ thấp mình, nói bản thân vô cùng đáng thương.
Người đàn ông mất vợ ở tuổi trung niên?
Lời này nghe theo kiểu nào cũng như là nói một ông chú đầy mỡ, hoàn toàn không hợp với Cố Thành Trung trưởng thành, thận trọng.
Nhưng, anh đã nói như vậy, nếu mình còn từ chối nữa, hình như có hơi không phải lẽ.