Chương 788: Lớp học nguy hiểm
“Vậy thì cô thích tôi ở điểm nào?” Anh hỏi.
“Anh… anh là một người rất có sức hấp dẫn, đẹp trai phong độ, chỉ số thông minh hơn người. Ba của em thường xuyên khen ngợi anh, nói rằng anh biết cách kinh doanh, là một nhân tài trẻ. Anh… anh ưu tú đến như thế, lại phải bưng trà rót nước cho Hứa Trúc Linh, chạy vặt đi mua đồ, làm sao mà chị ấy lại có thể sai khiến anh như thế, thật sự là quá đáng giận mà”
Trần Minh Ngọc tức giận thở hồng hộc nói.
“Nếu như tôi nói với cô rằng tôi không hài lòng với người vợ này và cũng không muốn có đứa con này, cô có giúp tôi không?”
“Đương nhiên, tất nhiên là em sẽ giúp anh rồi!”
“Sau khi tôi và cô ấy kết hôn xong, mới nhìn thấy được khoảng cách giữa hai người, quả thực cô ấy không xứng với tôi. Nhưng cô ấy rất được cha tôi yêu thương, bây giờ lại có thêm một đứa con. Nếu đứa bé không còn nữa, thì tôi sẽ có lý do để ly hôn, chỉ là đứa trẻ này… làm sao mới có thể bị sảy mất được, vì thế…”
Anh bình thản nói tựa như gió nhẹ mây đang hờ hững trôi, cứ như thể đang nói về một việc thường tình chẳng liên quan gì đến mình cả.
Ánh mắt của anh nhanh chóng đặt lên người Trần Minh Ngọc, cô ta ngay lập tức tràn đầy sức sống, dường như đã nhìn thấy được ánh sáng ban mai của sự hy vọng.
Cô ta đã nói mà, Cố Thành Trung đứng ở trên cao như vậy, làm sao mà có thể nhìn trúng một kẻ quê mùa được chứ?
Mới bắt đầu thì còn thích, nhưng thời gian lâu dài sẽ bị chán ngấy, không thể nào mà tay nắm tay cùng nhau trải qua trọn đời được.
“Vì vậy … anh cần một người giúp anh ra tay làm việc đó, phải không?”
“Cô rất thông minh, và tôi thích phụ nữ thông minh. Không biết cô đã có biện pháp đối phó nào, có thể giúp tôi. Nếu cô có thể giúp tôi, thì những việc sau này sẽ dễ bàn rồi”
Cố Thành Trung cười nói.
Anh tiếp tục bình thản nói, nhưng tiếng gõ trên mặt bàn lại cực kỳ nặng nề.
Anh không ngờ rằng Trần Minh Ngọc trông có vẻ trong sáng, ngọt ngào nhưng trong lòng lại có ý nghĩ độc địa đến như vậy.
Muốn mưu hại vợ con của anh, nhắc đến là rõ ràng đâu ra đấy, phấn kích vô cùng.
Nếu không phải là anh có thể đè nén tình khí của mình, muốn biết cô ta có kế hoạch gì thì bây giờ anh rất muốn bóp gấy cổ cô ta cho rồi.
Loại người này mà cũng dám thích anh, e là chê bản thân mình có quá nhiều mạng rồi!
Trần Minh Ngọc hoàn toàn không hề nhận thức được nguy hiểm đang đến gần, cứ nghĩ rằng những gì Cố Thành Trung đang nói là sự tỉ Đây là cơ hội duy nhất để cô ta thể hiện, nếu như bỏ lỡ thì cô ta không biết là sẽ phải đợi chờ bao lâu nữa.
Cô ta nói: “Em đã kiểm tra đèn treo trong phòng học, vừa hay nó ở trên đỉnh đầu của Hứa Trúc Linh, em đã động tay động chân vào nó rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống!”
“Còn gì khác nữa?”
“Khác nữa? Không còn gì khác nữa rồi, nếu như kế hoạch này thất bại, em sẽ tiến hành kế hoạch tiếp theo, cho nên không có tiếp tục nghĩ nữa”
“Cô không sợ sẽ điều tra ra là do cô làm à?”
“Không đâu, bởi vì chị dâu của em ở gần đây, chị dâu của em cũng sẽ gặp nguy hiểm, như vậy thì em đã có thể rửa sạch mối nghỉ ngờ rồi”
Cô ta vui vẻ nói.
Cố Thành Trung nghe thấy những lời này liền nhíu chặt mày lại.
Sự độc ác của rần Tiêu, còn hơn anh nghĩ rất nhiều.
Anh trai và chị dâu của cô ta rất ân ái, nếu không bảo vệ được đứa trẻ đó, sau này sẽ rất khó để có thai, hơn nữa còn có nguy cơ phải ly hôn, còn cô ta… thậm chí là cả con của chị dâu mình cũng mang ra tính kế.
“Cô ấy là chị dâu của cô đấy”
“Vậy thì đã sao, ba của em không thích cô ta, cô ta và cũng giống như con nhỏ hèn hạ Hứa Trúc Linh vậy, đều là chim sẻ bay lên cành cao, trơ trến nói khoác muốn làm phượng hoàng. Mỗi lần đi ra ngoài với cô ta đều bị mất thể diện, thực sự là nhục nhã mất hết cả danh tiếng nhà họ Trần của em”
“Cho nên, cô muốn hại Hứa Trúc Linh, tiện thể loại trừ luôn cả chị dâu của cô, đúng không?”
Cố Thành Trung đứng dậy, từng bước tiến đến gần.
Trần Minh Ngọc nhận ra có gì đó không đúng lắm, hung hăn cau mày, kinh ngạc nhìn anh.
Ban nấy còn là một người dịu dàng điềm đạm, giờ phút này vẻ mặt lại trở nên nghiêm nghị, cả người giống như ác quỷ vậy.
“Anh … anh lừa em, anh đang đùa giỡn với em sao?”
Lúc này Trần Minh Ngọc mới phản ứng lại.
Cũng ngay lúc này, bàn tay to lớn của Cố Thành Trung đã đặt lên cổ cô ta, từ từ bóp chặt vào.
Hô hấp của cô ta trở nên gấp rút hơn, không khí trong lành lúc càng ít đi.
“Anh … anh muốn làm gì?”
Cô ta nói chuyện đã có một chút không rõ ràng rồi.
Cố Thành Trung hung hăng nheo mắt lại, trong ánh mắt tựa như có ngọn lửa từ âm ty đang bùng cháy.
“Thật ra mà nói thì tôi và cô Minh Ngọc cũng có chút duyên phận đấy, hai năm trước ba của tôi đã từng đến nhà họ Trần để cầu hôn, không biết là cô đã biết chuyện đó hay chưa?” Anh gắn nói từng chữ, giọng điệu lạnh đến thấu xương.
“Còn… còn có chuyện như vậy nữa à?” Trần Minh Ngọc sững sỜ.
“Để tôi giúp cô nhớ lại một chút, hai năm trước bố của cô vì nể mặt bố tôi nên đã đồng ý rồi, dù sao thì ông ta cũng không dám đắc tội với nhà họ Cố. Nhưng cô lại muốn chết muốn sống, một khóc lóc, hai làm loạn, ba thắt cổ, tuyệt thực.
và tự tử để chống đối cuộc hôn nhân đó, đã náo loạn đến cả bệnh viện. Bố của cô đã đặc biệt đến để từ hôn, nói rằng cô thà chết chứ không đồng ý, nên chỉ có thể hủy bỏ mà thôi”
“Cô không muốn kết hôn với một người đàn ông không quyền không thế, cô không muốn kết hôn với một người đàn ông có vẻ ngoài xấu xí, tôi mà cô đang nhìn thấy bây giờ, chính là người mà cô đã thà chết chứ không muốn kết hôn. Cô nói răng cô thích tôi, cô không cảm thấy răng nó thật là nực cười à? Trần Minh Ngọc, có lẽ là cô chưa từng trải qua sự tuyệt vọng, ngay bây giờ cô có thể trải nghiệm điều đó rồi đấy!”
Lúc này anh giận dữ đến mức muốn giết người.
Nhưng… từ phòng học cách đó không xa lại phát ra một tiếng “âm” lớn.
Trái tim anh run lên dữ dội.
Đèn treo!
Đèn treo đã bị động tay vào rồi, không biết sẽ rơi xuống lúc nào.
Tại sao anh có thể quên mất thông tin quan trọng như vậy được chứ.
Khi nghĩ đến Hứa Trúc Linh còn đang ở trong phòng học, trái tim anh đã run rẩy kịch liệt.
Ngay lập tức anh chạy điên cuồng đến đó, còn không thèm nhìn Trần Minh Ngọc đang bị ngã xuống đất một cái.
Còn lúc này, trong phòng học hỗn loạn như một nồi cháo.
heo.
Đang học hành yên ổn, thì chiếc đèn treo ở phía trên đột ngột rơi xuống.
May mắn là trước khi rơi xuống, có người thấy sợi dây không được vững chắc, nên đã hô hoán, vì thế mà những người phía dưới có cơ hội phản ứng kịp.
Dưới chiếc đèn treo là cô chủ nhà họ Trần và Hứa Trúc Linh, cho dù hai người bọn họ có chạy thoát nhanh đến đâu thì họ vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Cố Thành Trung vội vàng chạy tới, nhìn thấy những người khác đang đứng cách xa chiếc đèn treo ở giữa, trong số những người đang đứng không có bóng dáng của Hứa Trúc Linh.
Trái tim của anh trong khoảnh khắc bị quặn thắt lại.
Anh vội vàng chạy sang đây, thấy họ đang nằm trên mặt đất, Hứa Trúc Linh thế mà lại đang chắn lên người của cô chủ nhà họ Trần.
Cơ thể của cô bị chiếc ghế lật đè lên, còn có những mảnh thủy tinh vỡ vụn của đèn treo.
Ồ ạt từ phía dưới quần áo thấm ra ngoài.
“Cứu… cứu mạng…”
Cô kiên cường chống đỡ bảng cánh tay, chiếc ghế đè lên lưng, vừa vặn ở ngay trên cột sống của cô, có hơi đau ray rứt một chút.
Cô kêu gào một cách yếu ớt, còn cô chủ nhà họ Trần ở dưới cơ thể đã bị dọa cho chết lặng từ lâu rồi, không phản ứng lại như đã bị mất hồn vậy.
Cố Thành Trung xông đến, đẩy đồ đạc ra, rồi ôm cô lên.
Anh không nói một lời nào mà trực tiếp lao ra ngoài, nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Khi bước vào phòng mổ, toàn thân của cô đã bê bết máu, hôn mê bất tỉnh…