Chương 564: Cho dù không kết hôn cũng phải làm cái gì đó chứ
Anh ta hiểu ý cười nói: “Ngược lại, Cố Thành Trung lại rất hiểu con người của Trúc Linh đấy”
Hứa Trúc Linh hơi ngẩn người, mặt bỗng chốc nóng bừng, ‘Đều đặn đầu mỗi tháng cô đều đến kỳ, nhưng lăn này lại đến sớm hơn.
Rõ ràng cô chưa bao giờ nói cho Cố Thành Trung biết, không ngờ anh đã nhận ra từ lâu.
Huống chỉ đến sáng nay cô mới bắt đầu đến, sao anh lại biết được?
Cô nhìn anh đầy nghĩ hoặc.
“Buổi sáng anh thấy BVS trong ngắn kéo bị mở ra. Hơn nữa nếu không phải buổi sáng anh xoa bụng cho em, em có thoải mái như vậy được Thành Trung, anh quan sát tỉ mỉ như vậy thật đáng sợ quá đi…
“Em sợ cái gì chứ? Sợ anh ăn em bất thành hả?”
Cố Thành Trung tức giận nói. Nếu không phải là Hứa Trúc Linh mà là người khác, anh cũng không rảnh quan tâm làm gì “Được rồi được rồi, trong nhà này có nhiều cẩu độc thân lắm đấy, các người không phải diễn cảnh ân ái đâu” Quý Cảnh An có chút không chịu nối sờ sờ mũi, nhanh chóng chưồn mất dạng.
Hứa Trúc Linh cũng không nhàn rỗi, đi vào phòng bếp giúp đố, Cố Thành Trung chủ động ra giúp Quý Mặc Nhiên dán câu đối Tết “Tên nhóc, hôm nay cậu đã vào nhà họ Quý chúng tôi, cũng chính là con rể mà chúng tôi đều tán thành. Tuy Trúc Linh không lớn lên trong nhà họ Quý, cô cháu gái này của tôi cũng đã xa nhà bao nhiêu năm nay, nhưng chúng tôi vẫn vô cùng quan tâm con bé”
“Đúng vậy. Nếu tên nhóc nhà cậu dám ức hiếp con bé, chúng tôi sẽ có vô vàn cách khiến cậu chết khó coi đấy” Quý Quốc Định tiếp lời nói nốt.
Cố Thành Trung bất đắc đĩ nói: “Hai cậu à, mỗi lần cháu qua đây hai người đều phải cảnh cáo cháu như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi. Ai mà biết được cậu đấ nhiều tuổi như vậy còn không kết hôn, có phải có gì kỳ quái khó nói, có tính trăng hoa hay có sở thích xấu xa gì đó hay không?”
“Trâu già gặm cỏ non, phải có tính tự giác chứ.
Trâu già…
Cố Thành Trung nghe hai chữ kia, có chút dở, khóc dở cười Qua đêm giao thừa hôm nay, anh chính là một người đàn ông ba mươi tuổi, ngẫm nghĩ cũng cảm thấy thê lương, Người đàn ông ba mươi tuổi, sự nghiệp thành công, trưởng thành chững chạc, không biết có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ.
Nhưng từ sau lúc anh gặp được Hứa Trúc Linh, mỗi khi nghĩ đến vấn đề tuổi tác, đều cảm thấy tổn thương sâu sắc.
Không có cách nào khác, vợ xinh đẹp vẫn còn quá nhỏ.
“Nếu cậu dám đối xử không tốt với Trúc Linh nhà chúng tôi, tôi lập tức sẽ giới thiệu cho nó một chàng trai khác cao ráo giàu có đẹp trai. Tôi quen biết không ít với quan chức chính phủ, toàn những nhân tài tuổi trẻ đầy hứa hẹn đấy” Quý Mặc Nhiên nói.
“Hừ, tôi vào Nam ra Bắc, đặc biệt chuyên làm ăn kinh doanh ở nước ngoài, cũng quen biết rất: nhiều người trẻ tuổi giỏi giang, năng lực cũng không thua kém gì cậu đâu.”
Cố Thành Trung vừa nghe mấy lời này, đầu như to ra, nhất thời cảm thấy nguy cơ rình rập mọi nơi Con đường đi đến đích cưới vợ này vẫn còn lắm gian truân. Tình địch ẩn mình thật sự rất nhiều.
“Thưa hai cậu, nhiều lời cũng vô dụng, hai người chỉ cần xem biểu hiện của cháu là được ạ”“
Anh một chữ cũng không hé răng, cũng là để hai người bọn họ có thể yên tâm.
Ai cũng có thể nói những lời có cánh nhưng những người thực sự làm được lại rất ít.
Quý Mặc Nhiên nghe vậy, cũng coi như đã vừa lòng gật đầu. Cháu rể này trừ việc tuổi tác không thích hợp ra, những cái khác không có gì để bắt bẻ được.
“Hai người bọn tôi vẫn là người dễ đối phó, nhưng em gái của tôi thì không dễ chút nào đâu”
Lời vừa mới rời khỏi miệng, chợt nghe thấy tiếng người hầu thông báo, Quý Thiên Kim muốn gặp anh Anh em Quý Mặc Nhiên vốn định theo đi cùng, lại không nghĩ được Quý Thiên Kim chỉ muốn gặp một mình Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung đi tới thư phòng, Quý Thiên Kim đang xoa huyệt thái dương, bộ dạng một phu nhân cao quý điển hình.
Tuy trên người không mặc trang phục lộng lấy nhưng khí tức cao quý ưu việt không thể nào giấu được: “Lần đầu đến nhà họ Quý ăn tết, cũng là thể hiện cho việc nhà họ Quý đã thừa nhận cháu rể rồi. Nhưng về phần đối ngoại, nhà họ Quý và nhà họ Cố không có giao tình qua lại gì. Nhà họ Quý sẽ không đem lại lợi ích gì được cho cậu. Sống chết của nhà họ Cố, nhà họ Quý cũng không nhúng tay vào. Nếu như con bé rời khỏi cậu, tôi vẫn có thể che chở cho nó cả một đời được.
Nhưng nếu con bé đã lựa chọn cậu, nó đã không còn đường lui, nhà họ Quý cũng không còn đường lui, cậu hiểu không?”
“Cho nên lần này tôi không phải đứng trên lập trường của một trưởng bối, chỉ là một người dì của cháu gái mà thôi. Con bé, tôi đành giao cho.
cậu. Lúc tôi còn sống, tôi phải thấy nó được hạnh phúc, cậu hiểu chưa?”
“Lời mà dì nói cháu đều hiểu cả. Lúc trước cháu không biết em ấy là người nhà họ Quý, sống chết của em ấy cũng nằm trong tay cháu. Cháu yêu con người của em ấy, không quan tâm đến thế lực nhà ngoại ra sao. Nếu thật sự để ý đến nó, bọn cháu cũng đã không đi được đến hiện tại.
Cháu nghĩ điểm này dì hoàn toàn có thể hiểu được?
“Nhưng dù sao cậu cũng là một nhân vật nguy hiếm. Hai nhà chúng ta nhìn thì có vẻ là hào nhoáng rực rỡ, kì thực bên trong luôn là sóng ngầm, không biết có bao nhiêu người sau lưng đang lục đục rục rịch. Mỗi người đều có chuyện phiền phức của họ, chỉ có thể cố gắng tự bảo vệ mình mà thôi.’ Quý Thiên Kim có chút đau đầu nói. Mỗi người trong lòng đều có cho mình một cán cân riêng.
Nhà họ Quý và nhà họ Cố, một nhà là chính trị hàng đầu, một nhà nắm giữ mạch kinh tế. Những gia tộc có thực lực như vậy thường hay bị người ngoài ghen ghét tìm cách soi xét.
Cuối cùng bà ta thở dài một hơi nói: “Sau này.
cậu nhớ thường xuyên đưa con bé về đây thăm nhà, qua lại ăn với nhau bữa cơm. Tôi không có con cái, con bé giống như con gái ruột của tôi vậy. Cậu dẫn đứa cháu gái của tôi đi rồi, đã mang hoa đi thì nên cầm theo chậu, cậu phải đối xử với nó thật tốt.”
“Dù dì không nói cháu cũng sẽ làm như vậy”
“Được rồi, cùng nhau xuống ăn cơm thôi.”
Quý Thiên Kim thản nhiên nói, coi như hoàn †oàn tiếp nhận Cố Thành Trung, Vì còn phải đến nhà cũ nên ba giờ chiều mọi người đã bắt đầu ăn cơm.
Hứa Trúc Linh không ngờ rằng ngoài Cô Thành Trung cho cô có được cảm giác có nhà ra, cô còn có một gia đình khác.
Trong nhà tràn ngập cảm giác thân thương, mỗi người đều đối xử với cô nhiệt tình thân thiết.
Cô thật sự rất vui vẻ.
Mười tám tuổi gặp Cố Thành Trung Cuộc sống của cô liền có sự thay đổi vô cùng 1o lớn.
Có lẽ…
Anh chính là ngôi sao may mắn của cô.
Bên này nhận tiền lì xì, ăn uống xong xuôi, bọn cô liền vội vàng đến ngôi nhà cũ. Đến đó là sáu giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.
Chú An cũng qua đây, có lẽ là tới trò chuyện, chuẩn bị bữa ăn cùng ông cụ Ông cụ cũng đã biết thân thế của cô, thốn thức không thôi, không ngờ rằng cô lại là con cháu nhà họ Quý.
Hứa Trúc Linh cũng đã tiêu hóa hết thức ăn vừa ăn lúc chiều trên cả đoạn đường lái xe rồi, cho nên không có chút gì tỏ ra làm khách, ăn uống rất tự nhiên Bữa ăn xong xuôi, cô chủ động vào phòng bếp rửa bát.
Đến khi dọn dẹp mọi thứ xong hết, cô phát hiện Cố Thành Trung không ở trong phòng khách.
Cô thử lên tầng tìm anh, lại nghe thấy thanh âm trong thư phòng truyền tới.
Cửa phòng khép hờ, ghé mắt có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ: “Không nghĩ rắng con nhóc Trúc Linh này lại là cháu gái nhà họ Quý, người nhà họ Quý cũng không phải hạng tốt đẹp gì. Bố và Quý Thiên Kim nói chuyện điện thoại với nhau, người phụ nữ đang thời kì mãn kinh này trước đó lại còn giới thiệu đối tượng cho Trúc Linh! Bà ta biết rõ Hứa Trúc Linh là con đâu của bố, còn cố ý chọc bố nổi giận. Nếu không phải bố có sức khỏe tốt, có khi đã nhập viện rồi cũng nên”
Cố Chí Thanh thở hổn hến, lông mi hoa râm run lên theo.
“Bà ấy chỉ là tùy ý nói vài câu mà thôi, không phải thật đâu”
“Bố không cần biết có phải là thật hay không, các con một ngày chưa kết hôn thì ngày đó bố còn lo sợ. Con cũng trưởng thành rồi, ba mươi tuổi rồi còn chưa kết hôn. Bố làm sao có thể xứng với mẹ con đây?”
“Còn nửa năm nữa thôi, rất nhanh.” Cố Thành Trung đau đầu nói Trong lòng anh cũng sốt ruột lắm chứ nhưng có thể làm gì bây giờ? Cô còn phải từ từ lớn lên, đợi học xong tốt nghiệp nữa. “Nếu không thì gạo nấu thành cơm vậy. Bố đánh tiếng với trường học trước, dù sao kì sau của năm thứ tư cũng không phải học môn gì nữa. Hơn nữa hai đứa cũng đã công khai, sinh viên đại học cũng có thể kết hôn sinh con mà! Cho dù hai đứa không kết hôn đi chăng nữa, cũng… cũng nên làm chút gì đó chứ? Hai đứa đã ở chung lâu như vậy, nói không xảy ra cái qì có quỷ mới tin thôi!” Cố Chí Thanh sốt ruột gào lên.