Chương 1870
Ngộ nhỡ Cố Thành Trung nhìn thấy gì đó, cô ấy không thể tiếp tục ở lại nhà họ Cố nữa.
Nếu không, cô ấy nhất định sẽ cho ông ta sống không được mà chết cũng không xong!
Loại người như thế này phải bị giày vò đến chết mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng cô ấy.
Cuối cùng, tên nghiện rượu cũng hấp hối ở trên đất, không động đậy gì được nữa.
Qua nửa tiếng nữa, thi thể sẽ lạnh đi.
Mà ngoài báo cáo rằng trúng độc rượu, bác sĩ cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì về cái chết này.
Cô ấy quay lại phòng, trái tim nóng nảy ban đầu bỗng nhiên bình yên trở lại.
Nhìn Phó Thanh Viên đang ngủ trên giường bệnh, tim cô ấy lập tức mềm nhữn.
Cô ấy bất đắc dĩ thở dài: “Tên ngốc này, tốt bụng như vậy làm gì chứ? Cậu bị thương đến mức này rồi, không đi báo thù cái xã hội này là tốt lắm rồi, tại sao còn phải đối xử tử tế với người khác? Đúng là sẹo liền rồi quên mất việc mình bị thương đúng không, trí nhớ kém vậy sao?”
Cô ấy bị cái thế giới tàn nhẫn này làm tổn thương nên mới biến thành bộ dạng như bây giờ.
Cô ấy sẽ không để bất kỳ ai làm hại bản thân mình, hễ có ai dám làm chuyện ấy sẽ không có được kết cục tốt.
Cô ấy ghét đàn ông, cho dù là người đàn ông tốt như Cố Thành Trung cũng thấy chán ghét đến cực độ.
Thế nhưng chỉ duy nhất có Phó Thanh Viên làm trái tim cô ấy không thể kháng cự lại được.
Quá khứ của bọn họ giống nhau như vậy, đều bị thế giới này làm cho thương đầy mình, trái tim đã sớm vỡ nát rồi.
Thế nhưng cô ấy không làm được cái việc lấy ơn báo oán, giúp đỡ người khác.
Cô ấy không muốn làm người tốt, bởi vì người xưa hay nói người tốt không sống lâu.
Cô ấy thà làm một người phụ nữ độc ác có tội nghìn năm còn hơn!
“Lần sau đừng ngốc như vậy nữa, cùng lắm chị đây bảo vệ cậu là được rôi!”
Cô ấy bất đắc dĩ nói, bàn tay nhỏ sờ vào gương mặt cậu ta: ‘Đúng là một tên ngốc, nếu như cậu lớn hơn một chút, nói không chừng chị đây còn có thể làm vợ cậu.”
Cô ấy không nhịn được mà nói đùa một câu.
Thế nhưng vừa nói ra, nụ cười bên miệng đông cứng lại.
Bộ dạng của cô ấy như thế này, làm sao có thể làm vợ người khác được chứ? Đúng là nực cười, nếu như đầu óc cậu ta bình thường, làm sao có thể cần một người phụ nữ như cô ấy, người thông minh chứ không phải người ngốc.
Cô ấy tự cười chính mình, cứng nhắc thu tay về, khoảnh khắc ấy, ánh mắt nhìn cậu ta còn có chút tự tỉ.
Cô ấy im lặng đứng ở phía cửa sổ, không dám động tay động chân, sợ răng sẽ làm nhuốm bẩn tâm hồn thuần khiết của cậu ta.
Phó Thanh Viên hôn mê trong bệnh viện mất hai ngày mới từ từ tỉnh lại.
Bác sĩ lại chụp chiếu một lần nữa, phát hiện phần tụ máu trong đầu cậu ta đang có xu thế tan ra.
Bác sĩ nói rồi, sự khiếm khuyết trong tâm trí cậu ta là do cục máu tụ trong đầu gây ra, bây giờ đã tan ra rồi, nói không chừng Phó Thanh Viên có thể dần dần hồi phục, sau này có thể trở thành người bình thường.
Cố Thành Trung nghe vậy thì để lộ ra ánh mắt vui vẻ.
Chỉ có Diệu Miêu là vui buồn lẫn lộn.
Phó Thanh Viên được đón về nhà để dưỡng bệnh, sau khi hai vợ chồng Cố Đình Sâm biết chuyện liền trách móc Cố Thành Trung không báo cáo.