Chương 307
“Tôi.. tôi không uống nhiều, tôi muốn về nhà…”
“Cậu nghe thấy chưa, cô gái xinh đẹp này không có quan hệ gì với cậu. Chúng tôi phải đi, cậu thức thời chút thì đừng ngáng đường nữa.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ön Mạc Ngôn nghĩ đến cảnh sát.
Nhưng điện thoại vừa rút ra thì đã bị người kia giật lấy và vứt mạnh xuống đất.
Cuối cùng lại còn hung hăng dùng chân giẫm lên.
Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm, những khớp xương kêu lên răng rắc.
Khuôn mặt cũng trở nên hung dữ độc ác.
“Xem ra mày rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.”
“Lão tam, kéo vào góc đi, đừng gây ra ồn ào quá lớn.”
Tên lái xe nói. “Ba người các anh cùng lên đi, tôi không sợ mấy con chuột các anh đâu.”
Ôn Mạc Ngôn thẳng lưng, nói cứng.
Chỉ sợ anh kiềm chế được một tên, còn hai tên còn lại sẽ đưa Bạch Minh Châu đi mất.
Anh không dám mạo hiểm, chỉ dám giả vờ rất anh hùng.
Ba tên kia quay sang nhìn nhau rồi cau mày, bọn chúng còn tưởng đã đụng phải một nhân vật vô cùng lợi hại.
Bọn chúng không dám bất cẩn, nếu như một người không đánh lại thì làm sao?
Vậy nên ba người bọn chúng xoa nắm đấm, dồn Ôn Mạc Ngôn vào một cái ngõ nhỏ.
Những người đến đây uống rượu hỗn tạp đủ mọi người nên ở đây cũng thường xuyên xảy ra những chuyện không an toàn. Những chuyện ẩu đả đánh nhau cũng là chuyện thường gặp, cảnh sát cũng khó quản lý hết được.
Vì thế khi gặp những chuyện này, những người bình thường cũng chỉ mắt nhắm mắt mở.
Thực ra trong lòng Ôn Mạc Ngôn rất sợ hãi, anh biết Bạch Minh Châu có thể một mình đánh ba dễ dàng, đối phương còn mang cả dao.
Nhưng Ôn Mạc Ngôn thì không được, người anh yếu ớt, tay chân đều không có mấy lực.
Lúc nhỏ khi ở trường học, cãi nhau với bạn khác cũng từng đánh nhau qua nhưng Ôn Mạc Ngôn chưa từng giành được chiến thắng, cuối cùng vẫn là chị gái giúp anh trút giận.
Không ngờ đến hôm nay, anh cũng có lúc được làm anh hùng.
Ôn Mạc Ngôn siết chặt nắm đấm, bây giờ chỉ còn có thế gan lì mà chống chọi thôi.
“Các anh định từng người lên một hay cả ba cùng lên một lúc?”
Là đánh tay đôi hay là ẩu đả tập thể?
Lúc Ôn Mạc Ngôn nói ra câu này thì trong lòng đang run rẩy. Cho dù là ai thì anh cũng không chịu được.
Ba người bọn chúng lại nhìn nhau, những lời vô ích chúng cũng lười không muốn nói, cứ thế bao vây Ôn Mạc Ngôn định đánh nhau tập thể.
Bọn chúng vẫn rất cẩn trọng, bọn chúng chỉ sợ mình nhìn nhầm, tên ranh con ốm yếu này lại có hai nắm đấm thép thì chết dở. Bọn chúng phải ứng phó cẩn thận.
Một người trong số đó thử thăm dò, Ôn Mạc Ngôn khó khăn tránh được.
Hai người kia cũng lên theo.
Ôn Mạc Ngôn không trụ được bao lâu.
Chỉ mới mấy chiêu mà bọn chúng đã nhìn ra Ôn Mạc Ngôn chỉ là cái thùng rỗng. Bụng của Ôn Mạc Ngôn chịu một đấm, anh đau đến mức há miệng ra hít thở, cả người còn không đứng thẳng được.
Tên cầm đầu lạnh giọng nói: “Tao còn tưởng mày anh hùng thế nào, còn dám một mình đấu lại với ba bọn tao. Ba anh em bọn tao dù gì cũng là huấn luyện viên Taekwondo mà bị mày dọa như vậy, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ.”
Ôn Mạc Ngôn khổ sở không nói nên lời, tại sao người Bạch Minh Châu dây vào lại là huấn luyện Taekwondo chứ?
Như vậy thì còn đánh thế nào nữa?
Cả ba bọn chúng cùng tiến lên phía trước bắt đầu tay đấm chân đá.
Chỉ cần không chết người là không có việc gì.
Ôn Mạc Ngôn không chịu nổi nữa, trên người chịu rất nhiều đòn, mặt mũi xanh tím phù hết cả lên.
Lúc đó, Bạch Minh Châu lại bước thấp bước cao đi tới rồi ngồi thẳng xuống đất, nói: “Anh… anh là phế vật sao? Có ba người mà cũng không đánh được, ít nhiều gì anh cũng phải đánh cho mặt họ có chút thương tích chứ? Nắm đấm của anh là lông vũ sao? Sao không đánh lên người họ chút nào vậy, tay của anh bị ngắn sao?”
“Em. em đừng nói những lời mát mẻ như thế nữa, em tỉnh rượu chưa? Tỉnh, tỉnh rượu rồi thì mau chóng rời đi…”
“Anh… anh không chịu được bao lâu đâu.”
Dù gì cũng là con người làm từ da thịt, anh không chống đỡ được một khoảng thời gian quá lâu.
Bạch Minh Châu vẫn mơ màng ngồi đó nhìn, cô hoàn toàn nghe không hiểu Ôn Mạc Ngôn đang nói gì.
“Đánh trả đi? Tay của anh là để trang trí sao?” Bạch Minh Châu tức giận nói.
Cô tốn sức nhìn những người trước mắt, nhìn đến mức hoa mắt chóng mặt.
Cô nhìn rất lâu nhưng cũng không nhìn thấy Ôn Mạc Ngôn đánh lại, anh chỉ ôm đầu tránh né.
“Anh… anh mau đánh trả đi.”
Trong lòng Ôn Mạc Ngôn nóng như lửa đốt.
Một tên giễu cợt Ôn Mạc Ngôn: “Mày như vậy mà cũng làm anh hùng cứu mỹ nhân, đúng là không biết tự lượng sức mình. Con gái nhà người ta đã không thèm quan tâm mà mình vẫn còn cố liều mạng. Hôm nay anh em bọn tao tha cho mày, cút sang bên kia đi.”
Bọn chúng thấy đánh như vậy cũng kha khá rồi thì phủi tay, quay người định rời đi.
Một tên nheo mắt nhìn Bạch Minh Châu, quả thật rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, đúng là một vật quý.
Bọn chúng thật có phúc, thường nghe thấy trên báo nói có những người giở trò với những cô gái uống say, nhưng không ngờ hôm nay vận may lại rơi chúng vào người bọn chúng.
Bọn chúng cười bỉ ổi.
“Mỹ nữa, chúng ta đưa cô về nhà nhé.”
“Được, được.”
Bạch Minh Châu gật đầu.
Ôn Mạc Ngôn nghe vậy thì vô cùng tức giận, như thế thì trận đòn vừa nãy anh vừa nhận không phải là công cốc rồi sao.
Ôn Mạc Ngôn lao sang đó, ôm chặt lấy người của Bạch Minh Châu.
“Đúng là không biết lượng sức mình, còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?” Tên kia tức giận, nện cho Ôn Mạc Ngôn một cùi trỏ thật đau, anh chịu đau ngã ngay ra đất mãi một lúc sau mới bò dậy được.
Ba người kia đi gần đến phía Bạch Minh Châu và bắt đầu ra tay.
Đúng vào lúc đó có một người ra tay, một nắm đấm đánh thẳng vào mặt một tên.
Tên kia định thần lại nhìn, không ngờ lại có một người khác xuất hiện.
Ôn Mạc Ngôn mồ hôi đầm đìa, mồ hôi che hết cả mắt, anh phải cố gắng lắm mới nhìn được ai là người vừa đến.
“Anh Thành Trung, anh… anh đến rồi sao, mau giúp em.”
Hứa Thành Trung đỡ Hứa Trúc Linh lên xe. Không ngờ đến khi liếc nhìn vào ngõ lại nhìn thấy Bạch Minh Châu.
Anh không ngờ Ôn Mạc Ngôn cũng đây, hơn nữa lại còn bị đánh không nhẹ.
“Sao cậu lại biến thành như vậy?”
Cố Thành Trung cau chặt mày, giọng nói có hơi lạnh lùng.
“Bị… bị ba người bọn họ đánh, em đau quá.”
Ôn Mạc Ngôn không ngừng kêu đau.
“Không biết đánh lại còn thể hiện, cũng may tôi đến kịp, cậu không sao chứ? “
“Em… em không sao, ba tên lưu manh kia định bắt nạt Bạch Minh Châu.”
“Hả?”
Cố Thành Trung nhướn mày, không nhanh không chậm nâng cao giọng nói trầm ấm của mình lên, như muốn bóp chặt hô hấp của người khác.
Cố Thành Trung cởi áo khoác ngoài, cởi nút tay áo rồi xắn tay áo lên.
Anh bình tĩnh chỉnh sửa lại chúng rồi nói: “Các anh định từng người lên một hay cả ba người cùng lên một lúc.”
Câu nói này… có vẻ rất quen.
Ba người bọn chúng nhìn nhau rồi cùng đánh giá thân hình của Cố Thành Trung.
Cho dù trông có vẻ mạnh mẽ hơn tên nhóc vừa rồi nhưng cũng chỉ được tính là cơ bắp phát triển.
Ba người bọn chúng đều là huấn luyện viên Taekwondo, chẳng lẽ lại bị một người đánh bại sao?
Bọn chúng không hề lôi thôi dài dòng, định đánh nhanh thắng nhanh.
Ba người bọn chúng cùng vây lại phía trước, Ôn Mạc Ngôn thấy thế thì hét lên cẩn thận, định để nhắc nhở Cố Thành Trung.
Cố Thành Trung chỉ nhướn mày lên, vết sẹo kia trông càng trở nên dữ tợn hơn.
Sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, ba người bọn chúng hợp sức lại anh cũng vẫn coi đó như không.
Cố Thành Trung đã từng đến biên giới, ở đó thường xuyên có những cuộc lưu dân bạo động, anh và Nguyên Doanh vì thế cũng từng đánh nhau không ít trận.
Những chuyện đó không phải là thứ có thể đùa được, có những khi còn có những người cầm súng giết người.
Sức mạnh của tay chân anh không phải được nuôi dưỡng trong nhà kính không phải là do tập võ mà có được là từ những trận đánh thật với súng đạn thật.
Cố Thành Trung ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, một mình địch lại ba người hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Đến cuối cùng, mặt của ba tên kia đều bầm tím, còn Cố Thành Trung giống như người không có chuyện gì vậy. Ba tên đó thở hồng hộc, rõ ràng bọn chúng đã gặp phải khúc xương cứng, bọn chúng không dám ở lại đây lâu thêm, ba tên nhìn nhau rồi nhanh chóng chuồn đi.