Chương 80
“Là cô ta đánh tôi! Anh nhìn đi, cô ta đã đánh tôi thành như thế này!”
Tô Lê Duyệt nói với vẻ uất ức.
Bố của cô ta nghe thấy vậy thì vội vàng bảo cô ta ngậm miệng lại.
“Là do nhà tôi dạy con không nghiêm nên mới xảy ra chuyện này, tôi chắc chắn sẽ dạy dỗ con bé!”
“Vậy thì xử phạt hay đuổi học?”
“Đây.” Ông ta có chút khó xử: “Xử phạt đi..”
“Thôi vậy, tôi cũng không phải là người thù dai, mọi người đều có sai, tôi cũng sẽ không được lý ép người. Lần này thì bỏ qua, nếu có lần sau thì đừng trách Nguyên Doanh tôi không nể mặt nhé?”
“Cảm ơn anh Doanh, cảm ơn cô Minh Châu!” Bố của Tô Lê Duyệt thở phào một hơi, cũng may là Nguyên Doanh không làm khó, nếu không thì chuyện này thật sự rất khó xử lý.
“Được rồi, em cũng không cần nhìn nữa, đi theo anh tới phòng y tế tiêm phòng chó dại thôi.”
“Tiêm phòng dại?”
Bạch Minh Châu vốn còn có chút tức giận, anh ta chẳng hề giúp mình gì cả, vậy là chuyện to hóa nhỏ rồi!
Nhưng khi cô ấy nghe thấy câu này thì trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Đây chẳng phải bảo Tô Lê Duyệt là chó sao?
Cô ấy nhìn gương mặt đỏ bừng lên vì tức của Tô Lê Duyệt mà nói với vẻ đắc ý: “Đúng thế, nên tiêm phòng dại. Dù sao chó dại cắn người nguy hiểm lắm!”
Tô Lê Duyệt nghe thấy thế thì giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt!
Nguyên Doanh giữ chặt tay của Bạch Minh Châu, cô ấy run lên muốn rút về nhưng lực tay của Nguyên Doanh rất lớn, cô không rút ra được, chỉ có thể đi theo anh ta ra ngoài.
“Nguyên Doanh, anh thả tôi ra, anh có tư cách gì mà quản tôi chứ?”
“Anh là anh cả của em, bố mẹ qua đời rồi, anh là người thân duy nhất của em, không thể nào không quản em được!”
“Tôi không cần anh lo! Anh buông tôi ra.” Bạch Minh Châu ra sức giãy dụa, muốn rút tay ra.
Nguyên Doanh dừng chân lại rồi quay đầu nhìn cô ấy một cách rất bình thản.
“Nếu em tiếp tục phản kháng mệnh lệnh của anh thì anh sẽ đánh gãy chân em rồi khiêng em đi. Dù sao anh là bác sĩ, có thể đánh gãy cũng có thể chữa khỏi.”
“Anh… đây không phải là quân trại quân đội, anh không có tư cách ra lệnh cho tôi!”
“Em có thể phản kháng thử xem!”
Anh ta lại tăng thêm lực tay của mình.
Bạch Minh Châu nghiến răng răng, muốn phản kháng nhưng câu chữ cứ kẹt lại ở cổ họng không ra được.
Cô ấy không có gan đó.
Bạch Minh Châu rất không hiểu, cho dù là ông trời tới thì cô ấy vẫn có thể dựa vào lý lẽ mà tranh luận. Nhưng chỉ cần Nguyên Doanh xuất hiện thì cô chẳng nói được một câu nào, chỉ có thể chịu thiệt.
Đúng là khắc tinh trời sinh.
Bạch Minh Châu im lặng không nói, Nguyên Doanh trực tiếp kéo cô đến phòng y tế.
Hứa Trúc Linh cũng ở đây, đầu gối cô vừa được bôi thuốc rồi băng bó lại.
Khi cô thấy Nguyên Doanh đi chung với Bạch Minh Châu thì vô cùng kinh ngạc.
“Anh Doanh, Minh Châu, hai người…”
“Tôi là anh trai của Minh Châu.”
Nguyên Doanh nói rất bình tĩnh.
“Anh trai cái gì chứ.”
“Hả?”
Nguyên Doanh chỉ nói ra một chữ, Bạch Minh Châu lập tức bĩu môi.
Cô ấy trở nên ngoan ngoãn hơn bao giờ hết, tựa như thú hoang đã bị thuần phục.
Hứa Trúc Linh đứng bên cạnh nhìn mà trợn mắt há miệng.
Nguyên Doanh hỏi bác sĩ lấy đồ rồi tiêm phòng dại cho Bạch Minh Châu, cuối cùng là xử lý vết thương, động tác rất chuyên nghiệp.
Sau khi làm xong thì anh ta nói: “Lần sau đừng xúc động như thế nữa.”
“Anh chỉ thuyết giáo tôi thôi!”
Nguyên Doanh nghe thế thì ngẩng mặt lên rồi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Nếu như xúc động thì cũng đừng sợ phiền phức. Chỉ cần em không giết người phóng hỏa thì chuyện lớn tới đâu anh cũng có thể xử lý giúp em. Chỉ là một người phiên dịch nhỏ nhoi mà đã khiến cho em không dám nói gì rồi. Những góc cạnh và nanh vuốt ngày xưa khi em đối xử với anh đâu cả rồi? Anh không cần em mài mòn chính mình, cứ muốn như thế nào thì làm như thế đi. Sống cuộc sống mà em muốn, đừng lo là sẽ làm phiền anh, từ trước tới giờ anh chưa từng sợ phiền phức.”
Bạch Minh Châu nghe thế thì há miệng, nhưng cô ấy không biết nói gì.
Bạch Minh Châu nhìn người đàn ông trước mặt, không hề giống cô ấy chút nào, nếu nói hai người là anh em thì sợ rằng chẳng ai tin.
Trai giống mẹ, gái giống bố nên bọn họ không giống nhau. Thế nhưng bọn họ đều thuộc cùng một dòng máu nhà họ Bạch.
Nếu như anh ta không phải là anh trai của mình thì tốt biết mấy. Thay thân phận thì cô ấy có thể nói ra lời này rồi.
Ý nghĩ này cứ như cây rong sinh trưởng trong lòng Bạch Minh Châu khiến cho cô không thể nào thở nỗi.
Cuối cùng cô chọn im lặng.
“Anh còn phải đi văn phòng chính phủ xử lý một số thủ tục, đã hẹn người ta rồi. Tối nay anh tới đón em”
“Biết rồi.” Bạch Minh Châu nói rất ủ rũ. “Cô Linh, tôi đi trước đây.”
Nguyên Doanh thông báo một tiếng rồi quay người rời đi.
Anh ta vừa đi thì Hứa Trúc Linh đã sát lại gần: “Anh trai cậu đẹp quá, nói chuyện rất mạnh mẽ.”
Hứa Trúc Linh mô phỏng theo giọng điệu của Nguyên Doanh, cô cảm thấy mình đang nghe lời kịch trong phim truyền hình.
Bạch Minh Châu không hề khách sáo gõ đầu cô rồi nói: “Cậu còn muốn giải quyết chuyện của mình nữa không hả?”
“Muốn muốn…”
Hứa Trúc Linh gật đầu như giã gạo.
Mà Nguyên Doanh đi ra khỏi cửa thì gọi điện thoại cho Cố Thành Trung.
“Cô Trúc Linh…”
“Vợ tôi bị người khác bắt nạt, tôi biết rồi, đang qua đó đây.”
“Xem ra không cần tôi thông báo nhỉ. Cậu cứ từ từ mà giải quyết, có chuyện gì thì liên lạc với tôi.”
Nguyễn Doanh nói xong thì cúp điện thoại. Trước giờ giữa đàn ông nói chuyện với nhau đều là lời ít ý nhiều, hiểu là được rồi.
Mà bây giờ Cố Thành Trung đang ở trên xe, anh dùng quan hệ xã hội của & để xử lý chuyện này.
Tin tức đã lan tràn ra ngoài, hơn nữa xu thế còn không nhỏ.
Đối phương cố ý chọn ngày học sinh về trường để khiến cho chuyện này lên men càng nhanh. Cũng may là anh xử lý kịp thời.
Có người dám bắt nạt vợ anh, chắc là chán sống rồi nhỉ!
Rất nhanh sau đó ka đã điều tra ra được IP của bài viết đó là tại nhà họ Hứa!
Nhà họ Hứa!
Cổ Thành Trung nhíu mày, trong đôi mắt anh có chút tức giận.
Bây giờ Hứa Trúc Linh trốn trong phòng y tế không dám ra ngoài. Cả ngày nay cô chỉ gặp mười mấy người, nhưng ai ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Mặc dù thái độ của Bạch Minh Châu rất ác liệt, cô ấy quát lớn lên nhưng Hứa Trúc Linh biết rằng lời đồn đại sẽ càng ngày càng nhiều. Tất cả các tài khoản mạng xã hội của cô đều đang bị tấn công, bao gồm cả Bạch Minh Châu.
Hứa Trúc Linh nhìn kỹ bài viết, nó nói cô đi xe sang, giao dịch với những người đàn ông khác nhau rồi lại bị một người vừa già vừa xấu bao nuôi.
Bạch Minh Châu nhìn bài viết rồi nói rất nghiêm túc: “Tớ cảm thấy cư dân mạng mắt sáng như tuyết, đúng là vừa già vừa xấu!”
“Rõ ràng là nửa mặt bên kia rất đẹp mà…” Hứa Trúc Linh có chút uất ức, cô nói đỡ cho Cố Thành Trung.
Bạch Minh Châu tức giận nhéo lỗ tai cô một cái rồi bảo: “Ý của tớ là tại sao cậu lại không gọi điện thoại cho Cố Thành Trung hả. Cậu đang nghĩ cái gì thế? Không phải anh ta là người trong cuộc sao? Chẳng lẽ để cho một kẻ vô dụng như cậu xử lý chuyện này à?”
“Bạch Minh Châu, đừng nói khó nghe như thế. Mặc dù Trúc Linh là một người vô dụng nhưng cô cũng không thể nói cô ấy như thế, tôi đã gọi người xử lý rồi… nhưng trước mắt năng lực tôi có hạn, lát nữa tối nhờ bố mình.”
“A..”
Hai người có thể nói kín đáo một chút được không.
Cho dù cô là một kẻ vô dụng thì cũng là kẻ vô dụng có chí lớn mà! Cô cũng rất muốn giải quyết chuyện này mà!