Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1703

“Cố Thành Trung, hứa với em, lần sau gặp em không được đề cao bản thân như thế nữa, nếu anh trân trọng cơ thế anh, thì đó mới là tình yêu lớn nhất dành cho em, anh hiều không?”

“Tuân lệnh phu nhân.”

Anh nói với vẻ trầm lắng, và ánh nhìn dịu dàng ẩn chứa trên đôi lông mày.

Hứa Trúc Linh thở một hơi dài thiệt dài, anh ấy đã nói như vậy rồi, bản thân không thể nói thêm gì nữa?…Chỉ có thể lặng lẽ tin tưởng anh, tin rằng ông trời sẽ không phụ lòng mình.

Ngay lúc này, tại khu biệt thự nhà họ Phó…

Xe của Phó Thiết Ảnh đã đậu rất lâu, nhưng vẫn chưa mở cửa xe đi xuống.

Lời nói của Cố Thành Trung như có phép thuật, cứ văng vẳng bên tai anh ta.

Bản thân không mắc nợ, thì ai cũng thì không ai sống không tốt cả.

Nhưng anh ấy không nợ ai, chỉ nợ Châu Vũ…

Châu Vũ đối với bản thân anh ta mà nói đã là gì?

Bản thân anh ta ghen tị với Thành Trung điều gì?

Ghen tị với anh có bạn bè, có anh em, có cha mẹ, và có…

Người yêu.

Có một người yêu không bao giờ chịu rời xa, cùng anh vượt qua khó khăn hoạn nạn, trở thành một cặp đôi mong ước của nhiều người, và được ca ngợi rất nhiều.

Hai người bọn họ sống như trong chuyện tình yêu, còn anh thì sống người không ra người quỷ không ra quỷ.

Anh giống như một con quái vật lạnh lẽo, có thể thay đổi diện mạo bất kì lúc nào, và thay thế bọn họ trong cuộc sống.

Nhưng anh ta lại không có trái tim, máu anh ta là máu lạnh, vì vậy anh ta chỉ bắt chước tất cả những gì bên ngoài của người khác, nhưng bên trong lại trống rỗng không có linh hồn.

Điều này cho thấy kĩ năng diễn xuất của anh ta rất vụng về, anh ấy có thể diễn rất tốt những vai diễn phụ vô cảm không gây chú ý, nhưng anh ta không đóng được những vai giàu tình cảm như Cố Thành Trung.

Suy nghĩ của anh ta thật đáng khinh và bẩn thỉu, nhưng từ lâu anh ta đã thoát khỏi vũng lầy, bắt đầu tập tành đứng thẳng.

Anh ta luôn cảm thấy mình so với Cố Thành Trung là quá đủ rồi, nhưng bây giờ mới cảm thấy, bản thân… ngay từ đầu đã không thể so sánh, thậm chí còn bị vướng vào mớ hỗn độn.

Cái cảm giác này..thật gay go!

Lòng anh bắt đầu bực bội khó chịu, đập tay vào vô lăng hồi lâu, lòng anh mới bắt đầu yên tĩnh trở lại.

Anh thở ra một hơi dài, cuối cùng cũng quyết định xuống xe, việc đầu tiên là xử lỉ tên cáo già Phó Minh Nam.

Khi mở cửa bước xuống, ngẩng đầu lên và nhìn thấy lầu hai lộ ra một người tướng khá nhỏ. j Châu Vũ gác chân lên ban công, không mang giày, nhìn bản thân có vẻ háo hức.

Thả ánh mắt vào hư không, gửi vào đó là vạn âu lo.

Bốn ánh mắt nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng, trong lòng anh khẽ run lên một nhịp.

Văng vắng bên tai, lại nghe được tiếng của Cố Thành Trung.

Nợ của cô ấy, anh trả chưa?

Trong lòng anh ta đau nhói không thể giải thích được, một cảm giác mà từ trước đến giờ anh chưa bao giờ trải qua, giống như có một bàn tay thật to báu chặt vào tim anh vậy, đau đến mức khó thở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK