Chương 614
Trong tay Ngôn Minh Phúc năm chặt con dao găm Thụy Sĩ sắc bén, trên lưỡi dao dính đẩy máu tươi.
Chớp mắt vừa nãy, ông ấy đã không nhanh không chậm cắt đứt tại trái của Ngôn Minh Hi.
Giây phút lỗ tại bị cắt lìa khỏi cơ thể, máu tươi văng tung tóe khắp nơi.
Ngôn Minh Hi đau đớn giãy giụa, cuối cùng ngã ra đất.
Ông ta muốn lấy tay che lại, muốn dựa vào đó để giảm bớt sự đau đớn nhưng tay chân đều đang bị trói chặt, cơ bản ông ta không thể động đậy được.
Ông ta đau đớn vặn vẹo cơ thể, ngọ nguậy giống như một con côn trùng.
Ngôn Minh Phúc nhìn dáng về ông ta đau đến chết đi sống lại nhưng lại không hề cảm thấy vui vẻ chút nào.
Một chút đau đớn này của ông ta vẫn chưa đủ, chưa dù so với sự đầu đời của Thần Thanh trước khi bà ấy chết.
Tay ông ấy hạ dao xuống, lần này sẽ là tại phải.
Ngôn Minh Hi không chịu đựng nổi sự đau đớn, đau đến mức hôn mê. Nhưng Ngôn Minh Phúc đã sớm chuẩn bị nước hạt tiêu, dội tất cả lên người ông ta.
Ông ta bị dội tỉnh, nước hạt tiêu chui vào cổ họng, khiến ông ta ho khan dữ dội.
Đau…
Đau đến mức trợn mắt, lỗ tại đau đến mức không nghe thấy gì cả.
Ông ta nhúc nhích trên mặt đất, cố sức muốn chạy trốn.
“Tôi muốn cắt lưỡi của anh để khiến cho anh không cách nào tự sát được. Hàng ngày tôi sẽ truyền dịch thức ăn cho anh, bắt anh phải tiếp tục sống. Tôi sẽ cắt từng chút thịt của anh xuống, lóc da lóc thịt của anh, đày đọa cực hình với anh. Tôi sẽ không bắt anh chết, tôi sống đến lúc nào thì ông phải sanh đến lúc đó. Tôi chắc chắn sẽ không để cho anh được chiết thoải mái.
“Tôi sẽ không xát muối lên vết thương của anh mà tôi sẽ tắc đường lên chúng, sau đó sẽ tặng anh một tổ kiến. Những con kiến sẽ giảm nhóm máu thịt của anh đến khi lỗ ra xương trắng. Ngôn Minh Hi… anh nghe có thấy đau không… nhưng đau đớn hơn vẫn còn ở phía sau.”
“Cậu… cậu không thể làm chuyện này với tôi được, Ngôn Phúc Lâm đầu? Ngôn Phúc Lâm sẽ không để cậu làm chuyện này đâu!”
“Tôi đã biết, tôi đồng ý với cách làm của bố tôi. Ông đã hại chết mẹ tôi, ông nên bị đày xuống mười tám tầng địa ngục, mãi mãi không được hồi sinh.”
Đúng lúc này, bên tại Ngôn Minh Hi truyền đến giọng nói của Ngôn Phúc Lâm.
Con mắt của ông ta sưng đò bởi vì nước hạt tiêu chảy vào, đau đến mức nước mắt chảy ra không ngừng, nước mắt đều cay nóng hừng hừng.
“Ngôn Phúc Lâm… tôi là bố cậu, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ hại cậu cả, tôi vẫn luôn suy nghĩ cho cậu mà “Bố của tôi là Ngôn Minh Phúc, không có nửa xu quan hệ gì với ông cả. Ông đã sát hại mẹ tôi tàn nhẫn cho nên tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”
“Mày… mày là đồ bất hiếu “Ông mãi mãi sẽ không hiểu được cảm giác đau đến khi gia đình phải chia lia, hai mẹ con và vợ chồng phát âm dương cách biệt. Loại người như ông ngay từ đầu không nên sống trên đời”Ngôn Phúc Lâm nói từng chữ từng chữ, thù hận trong lòng anh không hề ít hơn so với Ngôn Minh Phúc.
Anh ta vừa mới biết rõ thân thể của mình, vẫn chưa bình tình lại từ trong đà kích đó, nhưng không ngờ tới Thầm Thanh lại qua đời. Mẹ ra đi chính là một tia sét khiến cho thế giới của anh ta sụp đổ.
Anh ta hận…
Hận bản thân minh lúc đầu vẫn tin lời của ông ta, mình chính là một kẻ ngu ngốc.
Đều trách anh ta vô dụng, không thể bảo vệ tốt cho mẹ, nếu không…Mẹ cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Hai bố con đi ra khỏi tầng hầm, để lại Ngôn Minh Hi quần bách đau đến nỗi không muốn sống.
Lưỡi và răng của ông ta đã không còn, những bộ phận ấy đã bị ném vào thùng rác.
Ngôn Minh Phúc muốn khiến ông ta muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong. phải sống kiểu sống không bằng chết
Tin tức Thẩm Thanh qua đời cơ bản không giàu được. Chuyện đài truyền hình, tín hiệu sau đó bị giấu đi nhưng trước đó mọi người xem được trực tiếp.
Tin tức Ngôn Minh Phúc mưu sát anh em, đoạt vợ người ta sôi nổi ầm ĩ. Thị trường chứng khoán của Phát Đạt cũng rơi vào tình trạng thua lỗ.
Mặt khác, Thẩm Thanh qua đời, thân thể của Ngôn Phúc Lâm bị lộ ra ánh sáng lại khiến dư luận của Đà Nẵng nổi sóng.
Tình hình của nhà họ Ngôn đang rất rối loạn, mọi người chỉ sợ tránh không kịp.
Mà trong tình hình nguy cấp như thế này, Cổ Thành Trung đã đứng ra chủ động hợp tác cùng nhà họ Ngôn trong một hạng mục đầu tư, ngăn cơn sóng dữ, dẫn cứu văn nguy cơ của nhà họ Ngôn.
Bố con Ngôn Minh Phúc làm gì còn tâm trí quan tâm quản lý tập đoàn, bây giờ Cổ Thành Trung đang toàn quyền phụ trách, thậm chí anh còn điều tra rõ rằng một lượt từng khoản trong ngoài, Hứa Trúc Linh chạy giữa hai nơi là tập đoàn Phát Đạt và nhà họ Ngôn, cô phụ trách ăn uống cho mọi người.
Cơ bản bọn họ đều ăn không ngon. Mỗi ngày Cổ Thành Trung đều xem tài liệu, đàm phán hợp đồng đến mất ăn mất ngủ, mệt không chịu nổi.
Hứa Trúc Linh dồn hết tâm tư nấu canh bổ não.
Mặt bỏ con Ngân Minh Phúc vì quá mức đau thương nên chỉ mới mấy ngày thôi mà đã gây không ra hình người nữa. Trong mắt Ngôn Phúc Lâm đầy tớ máu, râu mọc dài tua tủa trông càng nhếch nhác.
Hai người bọn họ hầu như không ăn, cho dù cô ép buộc thì cả hai cũng chỉ ăn một chút qua loa.
Hầu như thức ăn của bọn họ đều thừa lại rất nhiều, ngay cả nước uống của bọn họ cô cũng phải lên ý tưởng làm cho bọn họ đồ uống bổ sung dinh dưỡng cơ bản.
Ngày thứ ba Thầm Thanh qua đời, nhà họ Ngôn cử hành tang lễ.
Ngôn Minh Phúc ôm tấm ảnh đen trắng đưa đến chỗ nghĩa trang.
Ngày hôm đó bầu trời âm u có mưa nhỏ rơi lất phất, rơi ướt con đường chỗ thềm đá. Cả khu nghĩa trang đều là một khung cảnh mit mờ.
Ngay cả ông trời cũng cảm nhận được nỗi đau thương của bọn họ nên cũng khóc thương cho họ.
Ngôn Minh Phúc đi tít đẳng trước, ông ấy nhìn bầu trời đang mưa, phản ứng đầu tiên là ôm chặt hữ tro cốt vào trong ngực.
Toàn thân của ông ấy ướt đẫm nhưng lại không ngờ để cho hũ tra cốt bị ướt dù chỉ một chút. Lúc hạ huyệt, ông ấy cần thận đặt hũ tro cốt xuống, sau đó lập bia mộ.
Làm xong tất cả cũng đã là nhá nhem tối.
Ngôn Minh Phúc bảo bọn họ về hết, ông ấy muốn ở đây với bà ấy nhiều hơn một chút.
Bọn họ đã quen giống như hình với bóng, sớm tối ở chung.
Đột nhiên bà ấy phải ở lại trong nghĩa trang im ắng chắc là vẫn chưa quen.
Những người khác đã rời đi, Ngôn Minh Phúc ngồi bên cạnh bia mộ, ngón tay của ông ấy run rẩy xoa xoa tấm ảnh đen trắng trên bia mộ.
Đầu ngón tay lạnh như băng, cũng không thể cảm nhận được nhiệt độ trên khuôn mặt của bà ấy.
Người tốt như bà ấy tại sao lại phải nằm trong một chiếc hộp nhỏ bốn góc bị chôn ở bên dưới nền đất này chứ.
“Vợ à anh rất nhớ em…
Vừa nói ra khỏi miệng, ông ấy khóc không thành
Một người, cuối cùng đã không còn kìm ném gì tiếng nữa mà bát khóc.
Nước mắt của đàn ông rất quý giá, nếu không phải là không thể kìm nén được thì rất khó chảy ra.
Cho dù ông ấy có kiên cường đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng đã không thể kìm nén được.
Người mà ông ấy yêu nhất đã nằm bên dưới nên đất lạnh lẽo, chỉ còn mình ông ấy cô độc sống tiếp.
Ông ấy không nói tiếng nào, cuộn thành một cục, ngủ bên cạnh bia mộ giống như vẫn thường ngủ bên cạnh Thẩm Thanh vậy.
Ngón tay của ông ấy chạm vào nhưng chỉ có thể chạm vào một tầng xi măng lạnh như băng.
Ông ấy đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt ướt đẫm vạt áo.
Trong tim ông ấy giống như bị khoét rỗng, mãi mãi mất đi một cái gì đó vậy.
Ông ấy nghĩ, lỗ hồng ấy sẽ không có ai có thể bù đắp được.
Ông ấy mất đi khả năng yêu người khác cũng coi như quên mất cách yêu lấy chính mình như thế nào.
Những năm qua, ông chỉ học được một chuyện đó là yêu bà ấy.
Bà ấy vui thì cũng như ông đang vui vẻ, không có yêu cầu gì khác nữa.
“Vợ ơi, Kiếp sau anh vẫn muốn đi cùng em, em ngốc nghếch như vậy, tính khí lại còn hư nữa, ngoài anh ra thì em còn có thể kiêu căng với ai được chứ. Thẩm Thanh, Thẩm Thanh, anh rất nhớ em, vợ ơi…
Ngôn Minh Phúc, người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi lúc này đang khóc nghẹn ngào, cơ thể cuộn tròn một cục, chật vật không thôi.
Một đời…
Một đời là gì, thiếu một phút thiếu một giây thì cũng đều không thể xem như là một đời được.
Ông ấy nghĩ đến một đời của mình và Thẩm Thanh đời sao lại ngắn như vậy, ngắn ngủi như cái chết đến thoáng qua rồi biến mất.
Cuộc đời đau khổ nhất không có gì vượt qua được…
Sống chết chia lia!