Chương 1376
Cô vẫn có chìa khóa và có thể dễ dàng mở cửa.
Chú An nhìn thấy cô thì cổ họng run lên, ông ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng lại không thốt ra được câu nào.
Cô nhìn lướt qua phòng khách, không thấy Cố Thành Trung nên hỏi: “Chú An, Cố Thành Trung ở đâu vậy?”
“Anh ấy đang ở trong phòng ngủ.”
“Gòn Gố Hy thì sao?”
“Cố Hy đang ở trong phòng trẻ, người trông trẻ đang chăm sóc cậu ấy.”
Hứa Trúc Linh gật đầu và đi về phía cầu thang.
Vừa định leo lên bậc thang thì giọng nói khàn khàn của chú An từ phía sau truyền đến: “Thưa cô chủ, cô thực sự định ly hôn sao? Tôi có thể thấy cô yêu cậu chủ rất sâu sắc, và cậu chủ cũng rất yêu cô.”
“Nhưng nhà họ Cố đã hiểu lầm và khiến cháu chịu quá nhiều đau khổ rồi.
Để duy trì một gia đình thì đâu chỉ cần dựa vào tình yêu của chúng tôi dành cho nhau, mà cũng cần sự bao dung của người lớn trong nhà. Cháu tưởng vấn đề giữa mẹ chồng và con dâu là khó khăn nhất, nhưng không ngờ quan hệ giữa bố chồng và con dâu cũng có những mâu thuẫn không thể hòa giải.”
“Cháu ly hôn với Cố Thành Trung không phải vì anh ấy đã sai. Nếu anh ấy đem lại cho cháu bất kỳ đau khổ nào thì cháu cũng đều sẵn sàng chịu đựng, vì cháu biết anh ấy không còn cách nào khác. Khi để cháu chịu một chút đau đớn thì chính anh ấy sẽ phải chịu đựng đau đớn gấp nhiều lần. Nhưng lần này…
không thể trách anh, chính là ông chủ, là bà chủ… “
“Ông chủ đã rất hối hận rồi…”
“Nếu hối hận có tác dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì?”
Cô nhẹ nhàng nói mà không quay đầu lại, sau đó trực tiếp rời đi.
Chú An còn muốn nói giúp cho ông chủ, nhưng khi nghe được câu nói của Hứa Trúc Linh thì nhất thời không nói được gì nữa.
Đúng, gương đã vỡ thì khó mà hàn gắn được, cái tát này đã làm trái tim cô lạnh lẽo.
Hứa Trúc Linh lên tâng hai, đứng trước phòng ngủ chính nhưng lại không có dũng khí mở cửa.
Cô đặt tay lên nắm cửa, cầm lên rồi đặt xuống, lại do dự hết lần này đến lần khác.
Rõ ràng là trên đường đến đây, cô đã rất dứt khoát và không hề chân chừ.
Nhưng tại sao đến lúc này cô lại cảm thấy rụt rè?
Bởi vì… cô không biết phải đối mặt với Cố Thành Trung như thế nào.
Cô thở dài thườn thượt nhận ra mình chẳng thể làm được, đang có ý định bỏ chạy nhưng không ngờ cánh cửa lại mở ra.
Anh cũng không kinh ngạc khi nhìn thấy cô, chỉ nhẹ giọng nói: ‘Sao không vào, em ở bên ngoài lâu lắm rồi.”
Giọng điệu của những lời này giống như anh đã sớm đoán được cô đang đứng bên ngoài.
Hứa Trúc Linh không thể lùi lại nên chỉ đành cắn răng bước tới.
“Ừm… tôi đến đây để đóng gói đồ đạc, chỉ là một số quần áo hàng ngày, số còn lại… đều là do anh mua, anh cứ vứt hết đi, dù sao tôi cũng sẽ không dùng đến.”
“Chúng ta nói chuyện trước đã.”
Giọng nói của anh nhẹ nhàng không chút vội vàng, khiến người ta không thể phát hiện được trong lòng anh đang dậy sóng.