Chương 2042
Lê Sa cũng choáng váng.
Cô ấy vẫn đang đi chân trần khoác áo choàng tắm hờ hững chỉ che được phần đùi của cô ấy.
Cô bước lên thảm bằng đôi chân trân, cảm thấy hơi hụt hãng.
“Đợi .. đợi một chút!”
Cô giật mình tỉnh lại và ngay lập tức đóng sầm cửa lại.
Mà người đứng ngoài cửa, giống như là chết đứng, trên mặt lộ ra vẻ thất †hần.
Nhưng mà, bàn tay to cầm vòng tay bé vô thức siết chặt, siết thật chặt, trong lòng bàn tay toát ra một tâng mồ hôi mỏng.
Lê Sa tựa lưng vào tấm ván gõ, ngực cô phập phồng kịch liệt, cô không phân biệt được trên trán mình bây giờ là bọt nước hay là mồ hôi.
Cô không ngừng lấy tay vỗ vào ngực của mình, mặt đỏ tai hồng.
Tại sao Diên lại ở ngoài cửa?
Trời ạ, sao cô lại để anh ta nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình như vậy.
Vốn dĩ đã bị anh ta chỉ trích vì vênh váo, chỉ sợ lần này sẽ để lại ấn tượng xấu với anh ta.
Ngay lúc cô không biết phải làm gì bây giờ thì bên ngoài truyền đến âm thanh của Bạch Minh Châu.
“Diên, thật trùng hợp, anh cũng đến †ìm Lê Sa sao?”
“Không phải…Tôi tới đây trả lại đồ.”
Anh ta ấp úng giải thích lý do mình đến đây.
Bạch Minh Châu lúc này mới chú ý đến cái vòng da trên tay anh ta, lập tức hiểu ra.
“Cô gái nhỏ đã tặng cái này cho cậu, tại sao còn trả lại? Hãy giữ gìn cho cẩn thận, sau này tôi cũng sẽ tặng cho Ôn Mạc Ngôn một cái. Này, đây là trái cây cho Lê Sa, anh nhân tiện đưa cho cô ấy giúp tôi đi, tôi xuống lầu tìm Trúc Linh đây.”
“Không được, tôi phải đi ngay.”
“Không phải anh đặc biệt tới tìm cô ấy sao? Anh đưa sẽ tốt hơn tôi đưa, tôi đi trước đây!”
Bạch Minh Châu trực tiếp đem dĩa trái cây đưa cho anh ta, căn bản không chấp nhận lời từ chối của Diên.
Diên nhìn dĩa trái cây trong tay mình thì không khỏi có chút đau đầu.
Anh ta do dự hết lần này đến lần khác, những vẫn quyết định gõ cửa phòng, mà Nhật Kinh Lê Sa lúc này cũng đã thay một bộ quần áo, chạy nhanh ra mở cửa.
Khoảnh khắc cửa mở ra, bốn mắt họ nhìn nhau, không khí như đọng lại một chút.
Một hồi lâu, Lê Sa mới mở miệng: “Tới… Iới đưa trái cây sao, vào ăn cùng nhau đi.”
Lời kia vừa thốt ra thì cô liền hối hận.
Cảnh tượng xấu hổ như vậy thì còn khách sáo làm cái gì?
“Được.”
Diên vân chưa suy nghĩ được gì, chỉ vô thức phát ra một từ.
Sau khi nói xong, lông mày anh ta cau lại, sao mình lại khách sáo như vậy?
Trong lúc nhất thời, cả hai người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.