Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 635

“Chuyện này sao có thể nói cho Hứa Trúc Linh biết được chứ? Ngộ nhớ người ta không chấp nhận nồi, rồi ngất xỉu, mắc công em còn phải đưa người ta đi bệnh viện, như vậy thì tốt chỗ nào chứ? Đàn ông có tâm lý chịu đựng áp lực lớn hơn, cho nên có thể chấp nhận được. Anh, nếu anh là Cổ Thành Trung, anh sẽ lựa chọn thế nào? Anh sẽ lựa chọn mình tiếp tục sống yên ổn, hay liều mạng bất chấp tất cả vậy?”

“Em tính thử xem tỷ lệ thành công của anh ta trong cuộc thi đấu giữa anh ta và ông trời là bao nhiều?”

“Em nghĩ sẽ không tới mười phần trăm, anh ta sẽ không đầu lại ông trời. Phương Đông xem trọng phong thủy, ai cũng có thiên đạo luân hồi của mình. Còn phương Tây thì xem trong sao hoàng đạo, mỗi ngôi sao đều có quỹ đạo vận hành của riêng mình. Cho nên không ai có thể lệch khỏi quỹ đạo của mình được “Nhưng chẳng phải bọn họ vẫn đang ở bên nhau, trong khi số phận của bọn họ lại hoàn toàn không cho phép hai người ở bên nhau đấy sao?”

“Cho nên đây chính là sự trừng phạt. Anh nói cho em biết trước đi, nếu anh là Cổ Thành Trung, anh sẽ lựa chọn thế nào, em thật sự rất tò mò về vấn đề này…”.

“Anh sẽ không hề do dự mà quay đầu rời đi ngay, dù gì tính mạng cũng chỉ có một, còn vợ thì không có cô này thì anh tìm cô khác. Huống hồ, Lucia là cô chủ con nhà giàu, hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Nếu để anh lựa chọn, chắc chắn anh sẽ không lựa chọn giả đỗ đầu.

Nói xong, anh ta liếc nhìn Kỳ Nguyệt Trâm đang ngồi ở bên cạnh.

Kỷ Nguyệt Trâm lập tức lấy hai tay che ngực, rồi tức giận mắng: “Đồ khốn, Kỷ Thiên Minh, anh không có ai để yêu là đáng đời đấy, với quan điểm này của anh, không tìm được người yêu là đáng! Anh về nói với mẹ chúng ta chuẩn bị tốt tư tưởng đi, cả đời này anh chỉ có thể làm lưu manh mà thôi”

Cô ta giúp Kỳ Thiên Minh bói toán thì biết anh ta cũng mang mệnh Thiên sát tỉnh giống như mình, cả đời này khó mà tìm thấy đối tượng để yêu

Anh ta có rất nhiều một ngày ba cô cũng có thể không lặp lại trong vòng một năm.

Nhưng lần nào cũng kết thúc chóng vánh trong vòng mấy ngày.

Anh ta cũng đã quen với việc này rồi.

Còn cô ta là hoa đào héo úa, đã sớm lụi tàn rồi, cho nên càng khó mà gặp gió xuân.

Bọn họ đúng là một nhà không thể lập gia đình.

“Kỷ Thiên Minh, em không thể gắng gượng được nữa, em mệt quá, khi nào tới nơi thì anh gọi em nhé…

Giọng nói của cô ta ngày càng nhỏ, vì hao tổn năng lượng, nên cô ta cần phải nghỉ ngơi.

Cô ta còn chưa dứt lời, cả người đã nặng nề nghiêng qua một bên, rồi tựa thẳng lên bả vai anh ta.

Lúc nãy Kỷ Thiên Minh còn có chút không đứng đắn, nhưng trong giây phút cô ta tựa vào vai anh ta, cả người anh ta bỗng ngồi thẳng tắp.

Anh ta chỉ có thể ngồi cao lên thì cô ta mới có thể tựa đầu thoải mái được. khỏe mắt anh ta dịu dàng nhìn cô ta, khỏe miệng còn nở nụ cười như có như không.

“Ngoan, em cứ ngủ một giấc đi, mọi chuyện cử để anh lo Giọng nói anh ta rất dịu dàng, như sở sẽ quấy nhiều đến cô gái nhỏ đang ngủ say giác. Tốc độ xe cũng không nhanh, nhưng lại rất ổn định, chỉ sợ trên đường đi sẽ bị xóc này.

Trong lúc Hứa Trúc Linh đang làm kem thì Cổ Thành Trung đã về tới khách sạn.

Cô đã mua một số nguyên liệu, hơn nữa trong phòng bếp phòng tổng thống cũng có đầy đủ các loại dụng cụ.

Cô thấy anh quay về thì ra đón ngay, rồi nhận lấy áo khoác của anh.

“Anh về rồi à, em thấy bên ngoài đang nắng to, anh ngồi xuống trước đi, em đã làm kem xong rồi…

Cô còn chưa nói xong thì Cổ Thành Trung đột nhiên ôm chầm lấy cô.

“Sao thế?”

Tim cô bỗng run lên, nhận ra điểm khác thường của anh.

“Anh nhớ em”

“Anh lại chiêu trò rồi, đừng ẩm ĩ nữa, mau ngồi xuống ăn kem, giải tỏa cơn nóng trong người đi Cô mim cười, không hề hay biết anh đã xảy ra chuyện gì.

Anh đáp ừm rồi đi tới bàn ăn,

Phòng ăn và phòng bếp được xây theo kiểu mở, cho nên anh có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của cô.

Vóc dáng cô thon gầy, nhưng lại nhẹ nhàng như cánh bướm đang nhảy múa.

Lời nói của Kỷ Nguyệt Trâm vẫn đang quanh quẩn bên tai anh.

Anh và Hứa Trúc Linh thật sự không phải người cùng quỹ đạo sao? Nhưng tại sao hai người lại hòa hợp như vậy, tại sao anh lại cảm thấy vui vẻ khi ở bên cô đến thế, như hận không thể quấn quýt bên nhau cả đời vậy?

Nhưng như vậy cũng tốt, nếu tiếp tục cưỡng ép thì cũng chỉ có một mình anh là gặp nguy hiểm, còn cô không sao là tốt rồi.

Đúng là trong cái rủi cũng có cái may.

Nhưng sau này ai có thể bầu bạn ở bên cô, bảo vệ cô một cách chu toàn, chọc cô vui, rồi cùng cô đến giờ đây?

Josh sao? Đây đúng là một sự lựa chọn đáng để anh ủy thác.

“Trúc Linh, em có ấn tượng như thế nào với con người của Josh “Anh đang nói anh trai của Diễn sao?”

Cô ngoái đầu, nhìn anh nghi ngờ.

Tại sao đang yên đang lành lại nhắc đến người này, nhưng cô vẫn thành thật trả lời.

“Em cảm thấy anh ta rất nghiêm túc, nói năng thận trọng, nhưng cũng có lúc không đứng đắn. Anh ta cũng không nói thẳng với Diên về chuyện của K, là một người đàn ông tốt có trách nhiệm, có thể gánh vác trong trách cho những người xung quanh “Người như vậy, tất nhiên sẽ gánh vác trọng trách cho những người mình yêu thương rồi.”

Cổ Thành Trung trầm giọng nói.

“Sao em có thể biết được chuyện này chứ? Có phải Josh đã lớn tuổi rồi đúng không?”

“Năm nay anh ta chỉ mới hai mươi tám tuổi, đúng là tuổi trẻ tài cao. Mặc dù khung người hơi gầy, đầu óc cũng không cao siêu cho lắm, nhưng rất có tính quyết đoán, khi nào cần quyết đoán sẽ rất quyết đoán, là người có thể làm việc lớn”

“Sao em cảm thấy anh cử khen anh ta hoài vậy, hôm nay anh đã gặp mặt Josh rồi sao?”

Hứa Trúc Linh hơi khó hiểu, sao cô cử cảm thấy từ khi Có Thành Trung bước vào phòng, anh cử lạ là thể nào ấy.

Anh khẽ lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì cà.

Rất nhanh kem đã được làm xong, rồi cô mức cho mỗi người một chén.

Cô ăn vào thì cảm thấy rất ngọt, nhưng anh lại giống như đang nhai sáp.

Ban đầu anh định tham gia cuộc thi đấu nội bộ của Kettering, nhưng bây giờ… anh quyết định sẽ không tham gia nữa, mà anh cũng đã nghĩ xong xuôi chuyện rốt cuộc mình nên giúp đỡ ai rồi.

Cùng lúc đó, Kỷ Nguyệt Trâm đã nghỉ ngơi xong xuôi, tinh thần cũng được tăng lên, cho nên nhàm chán lấy thạch anh ra quan sát bước tiến triển mới.

Rồi sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Em sao thế?”

Kỳ Thiên Minh ngồi bên cạnh thấy vậy thì hỏi,

Từ trường xung quanh Cổ Thành Trung đang mạnh lên, hơn nữa nó đang vận hành với tốc độ rất nhanh “Tại sao lại thế?”

“Chẳng lẽ… anh ta bị lời nói của em kích thích rồi sao? Anh ta muốn làm gì vậy?”

Kỷ Nguyệt Trâm ôm chặt đầu mình, tim cô ta bỗng cảm thấy nhói đau.

“Anh mau lái xe về đi, em phải nhắc nhở anh ta, không được làm trái ý trời thay đổi số mệnh nữa, nếu không sẽ không có kết cục tốt đẹp…

Cô ta sốt ruột nói.

Nhưng Kỳ Thiên Minh lại không hề có ý định quay đầu lại, mà ngược lại còn nói với giọng điệu rất bình tĩnh: “Kỷ Nguyệt Trâm, em có từng nghĩ tới, người không biết số mệnh của mình sẽ sống tốt hơn không? Có lẽ anh ta đã biết được chuyện gì đó, cho nên anh ta mới thay đổi suy nghĩ, chuyện này cũng tương đương với việc thay đổi quỹ đạo cuộc đời mình.”

“Nếu em không bởi cho anh một quẻ, nói anh sống cô độc đến cuối đời, anh nghĩ có lẽ anh đã tùy ý tìm một người nào đó rồi kết hôn rồi.”

“Cho nên người biết quá nhiều chuyện, chưa chắc gì đã là chuyện tốt”.

Kỳ Thiên Minh rất kiên nhân nói, Kỳ Nguyệt Trâm nghe anh ta nói vậy thì ngắn người như phỏng. Quả thật có ta chưa từng nghĩ đến những chuyện này.

Nếu ban đầu cô ta không nói ra, liệu rằng mọi người có sống tốt hơn không?

Rốt cuộc cô ta là sắp xếp số mệnh, hay số mệnh đùa bỡn cô ta thế

Đầu Kỳ Nguyệt Trâm đau như búa bổ. Kỳ Thiên Minh dừng xe ở bên đường, rồi ôm cô ta vào lòng, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô ta.

Mỗi lần cô ta nghĩ không ra thì đầu sẽ đau, cả người sẽ xoắn xuýt một hồi lâu.

“Chúng ta đừng can thiệp vào chuyện của bọn họ nữa, em cũng đã trả gần hết ân tình rồi, cho nên chúng ta phải rời đi thôi. Xem như chuyện này kết thúc tại đây đi, hai anh em chúng ta cứ sống tốt cuộc sống của mình là được, em thấy thế nào?”

“Em… em còn có thể trở về nguyên vẹn sao? Em… em không tỉnh ra số mệnh của mình, em sợ…

Cái gì mà thấy đoán mệnh, thuật coi bói cơ chứ?

Có ta có thể nhìn thấy số mệnh của người khác, nhưng tại sao không nhìn thấy mệnh của mình chu?

Ngay cả việc cô ta có thể về chấu với tổ tiên được hay không, cô ta cũng không biết “Số mệnh của em còn kiên cường hơn chính anh nữa, cho nên em không thể xảy ra chuyện được, có lẽ đến khi anh chết rồi em vẫn còn sống đẩy “Em cũng không muốn anh chết, em muốn mọi người đều phải sống tốt.”

Kỳ Nguyệt Trâm yếu ớt nói.

“Cho dù em biết được thì sao chứ, em gần như chẳng thay đổi được gì. Tại sao ông trời ban cho em năng lực này, nhưng lại không cho em cơ hội để thay đổi chứ có phải… ông trời đang đùa bỡn em không hay tại kiếp trước em đã làm chuyện có lỗi với ông trời?”

“Em rất tốt, trong lòng anh Kỳ Nguyệt Trâm luôn luôn là người tốt nhất.” Anh ta dịu dàng nói, nhưng sau đó câu kể tiếp anh ta lại thay đổi phong cách nói với cô ta: “Em có thể đừng khổ sở trên áo của anh không, áo sơ mi này rất đắt đó, chúng ta sắp tới nơi rồi, em có muốn ăn thịt không?”

“Kỳ Thiên Minh, anh dỗ em thêm một lát sẽ chết sao?” Kỷ Nguyệt Trâm nổi giận đùng đùng nói,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK