Chương 1472
Anh có thể vì cô ấy tiến lên chín mươi chín bước.
Thì cô ấy cũng nguyện ý bước nốt một bước cuối cùng.
Cô ấy sớm đã bị cái người tên Dương Việt này cảm phục sâu sắc.
Mỗi lời nói cử chỉ của anh ấy, vẻ anh tuấn ưu nhã của anh ấy, tính cách đấy hấp dẫn của anh ấy.
Có một sức hấp dân trí mạng không thể nói thành lời, người này đứng dưới ánh nắng mặt trời dường như có thể nhìn rõ tất cả, nhưng cô ấy lại cảm thấy trên người anh ấy còn cất giữ rất nhiều bí mật, phải gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Cô ấy tưởng rằng ngày dài tháng rộng có thể tìm hiểu nhau rõ hơn, nhưng lại không ngờ…. Ông trời lại trêu đùa cô ấy đến mức này.
Nhưng không sao cả, anh ấy vẫn còn sống thì vẫn còn cơ hội bình phục!
Châu Vũ ra khỏi cửa nhà họ Dương, Hứa Trúc Linh đưa cô ấy trở lại trường, ở trên xe cô ấy gọi cho bố mẹ.
Hứa Trúc Linh vốn nghĩ rằng cha mẹ cô ấy nhất định sẽ phản đối, nhưng không ngờ lại nhận được sự ủng hộ bất ngờ.
Cúp điện thoại xong, Châu Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ bản thân cô ấy cũng không ngờ tới.
Ý của bố mẹ cô ấy là coi trọng trách nhiệm và đạo đức là trên hết. Bây giờ mọi người đang chán nản, bọn họ cũng không có mối quan hệ thực sự, cô ấy có thể chọn rút lui.
Nhưng cũng có thể lựa chọn kiên trì đến cùng, một khi đã quyết định tiếp tục kiên trì thì đó là một loại trách nhiệm, là trách nhiệm phải gánh vác đến cùng, không thể rút lui giữa chừng.
Cha mẹ cô đều là những người có tư tưởng và học thức cao, tôn trọng ý kiến của Châu Vũ, chỉ cần mọi việc không vi phạm pháp luật, không gây nguy hiểm cho người khác, lương tâm không thẹn với trời đất.
Sau khi cúp điện thoại, không khí trên xe rơi một khoảng dài im lặng.
Cuối cùng, Châu Vũ lên tiếng: “Chị Trúc Linh, em có thể sẽ không đến nhà hàng mấy ngày. Chị có thể trực tiếp trừ vào tiền lương của em. Em muốn đến nhà họ Dương chăm sóc Dương Việt nhiều hơn.”
“Không sao đâu, chị thật sự đã đánh giá sai em rồi. Chị cứ tưởng em là người nhát gan, không ngờ em lại can đảm như vậy, dũng cảm hơn chị hồi đó rất nhiều.”
ˆ”Dù em và anh ấy quen biết chưa lâu nhưng em chắc chắn rằng anh ấy là người mà em đang tìm kiếm, em muốn lúc nào cùng ở bên anh ấy. Dù em còn nhỏ nhưng em biết phân biệt đúng sai.
Con người chỉ sống một lần, tại sao lại không thể sống theo cách mình muốn?”
“Em nói đúng, không ai có quyền chỉ trích cách nghĩ của em, chỉ cần em không thẹn với lòng mình là được.”
Hứa Trúc Linh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh với cặp mắt khác xưa, đồng thời hy vọng rằng Dương Nguyệt có thể mau chóng khỏe lại, đừng làm trễ nải quá nhiều thời gian của cô ấy.
. Tuổi trẻ của con gái thật vô cùng đáng quý.
Hứa Trúc Linh đưa cô ấy trở lại trường học, muốn xem thời gian, lại phát hiện ra điện thoại đã hết pin.
Cô lo lắng Cố Thành Trung sẽ tìm mình, vội vàng lái xe trở lại nhà hàng.
Lúc trở về đã là mười hai giờ đêm.
Ở trước cửa cô đã nhìn thấy Cố Thành Trung, ánh đèn ở hành lang chiếu lên người anh, kéo dài bóng hình anh, khiến anh trông có chút cô đơn.
ˆ Gô lập tức bước tới, nói: “Em xin lỗi, đã để anh đợi lâu rồi. Em có chút việc nên bị trì hoãn “.
“Dương Việt đã trở lại rồi, phải không?”