Chương 1507
Châu Vũ lạnh lùng nói, bóng lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự tỉ nhìn bọn họ.
“Cái này…”
Bà Phương nghẹn họng trân trối.
“Trúc Linh à, em muốn giải quyết thế nào?”
“Nghe theo Châu Vũ, lần này cô ấy chịu thiệt thòi nhất.”
. Hứa Trúc Linh đau lòng nhìn bóng lưng cô đơn của cô ấy, cô còn tưởng Châu Vũ và Dương Việt sẽ giống cô và Cố Thành Trung, sống hạnh phúc bên nhau.
Thế nhưng sự đời khó lường, từng chuyện xấu xảy ra.
Ngôn Phúc Lâm nghe thế, anh ta gật đầu, tôn trọng lựa chọn của Hứa Trúc Linh.
“Châu Vũ à, tới lượt em đó.”
Nghe vậy, Châu Vũ biết ơn nhìn cô, cảm ơn cô đã luôn giúp đỡ mình, sẵn sàng ra mặt vì cô ấy.
Nếu không thì với gia cảnh của cô ấy,.chỉ sợ còn phải bị khuất phục nữa.
Cô ấy liếc nhìn hai vợ chồng tập đoàn Ánh Dương, bọn họ đang run lập cập đứng đó.
“Cô Vũ à, tôi biết sai rồi, cô… cô có thể nghĩ đến đứa con trai của tôi mà bỏ qua chuyện này được không? Người đã mất, chẳng lẽ… cô còn muốn để nó ra đi không thanh thản sao?”
“Là tôi hay các người để anh ta ra đi không thanh thản hả? Tôi không sai, từ trước đến nay tôi chưa làm chuyện gì có lỗi với anh ta cũng như nhà họ Dương. Kể từ bây giờ, tôi không còn một tí quan hệ nào với các người, Dương Việt là ai chứ? Tôi không quen, anh ta không có trong cuộc đời của tôi.”
“Ba cái tát này, xem như tôi viếng cho anh ta, dù sao người chết là lớn nhất.”
Châu Vũ lạnh lùng nói, cứ thế bỏ qua.
“Thật ư? Vậy thì tốt quái”
Bà Dương nhảy cẩng lên vì sung sướng, còn đâu mà giống dáng vẻ của người vừa mất đi con trai chứ.
Ngôn Phúc Lâm nhíu mày, anh ta nhìn Hứa Trúc Linh, có lẽ cảm thấy xử quá nhẹ.
Hứa Trúc Linh lắc đầu, nói: “Cứ làm theo ý cô ấy, cô ấy nói xong chuyện thì xong chuyện. Chúng ta trở về đi, em không muốn ở đây thêm phút nào nữa, em nghĩ cô ấy cũng cảm thấy như vậy.”
“Vậy đi thôi.” Ngôn Phúc Lâm dịu dàng nói, nhìn ông Dương Cường với ánh mắt không có ý tốt: “Tự giải quyết cho tốt.”
. Sau đó, ba người lên xe.
Ông Dương Cường thở phào nhẹ nhõm, đố vợ đi vào trong, đúng lúc này có tiếng bước chân vang lên ở phía sau.
Ông ta nghĩ là Ngôn Phúc Lâm nên hai chân run lẩy bẩy, quay đầu lại nhìn.
Thì phát hiện đó là một người áo đen, đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai che kín cả khuôn mặt.
“Cậu là ai?”
“Người chết thì không cần biết tôi là ịạm ai: Lời nói như vang vọng từ địa ngục.
Ở trên xe, Châu Vũ hôn mê bất tỉnh, bởi vì miệng vết thương đã vỡ ra, mất máu quá nhiều.
Tại nhà họ Dương trước mặt những người ngoài, biểu hiện của cô rất kiên cường, vẫn luôn cố nén, không có chóng mặt.
Châu Vũ trở về bệnh viện, tiến vào phòng cấp cứu.
Ngôn Phúc Lâm một mình ở hành lang của bệnh viện, thời gian từng phút từng giây trôi qua.
.. Cuối cùng thì Châu Vũ cũng được đưa về phòng bệnh, nhưng vẫn còn rơi vào hôn mê.
Hứa Trúc Linh nhìn trời dần dần tối, cũng không còn sớm nữa, nói với Ngôn Phúc Lâm trở về.
Ngôn Phúc Lâm đi ra ngoài liền nhận được một cuộc điện thoại, khi cúp, sắc mặt thâm trầm nhìn cô.
“Trúc Linh, ở nhà họ Dương đã xảy ra chuyện gì.”
Nghe nói như thế Hứa Trúc Linh cũng không kịp phản ứng, bất ngờ một chút.
Lập tức, Ngôn Phúc Lâm đưa điện thoại tới, phía trên hiện ra một tin tức.
Phóng viên đứng trước một biển lửa nói: “Buổi chiều vào lúc 17 giờ 45 phút, một đám cháy đã bùng lên tại nhà họ Dương, theo điều tra sơ bộ đây chỉ là do sự cố chập điện dẫn đến hỏa hoạn, trước mắt số người thương vong đã lên đến hai mươi bảy người, đã xác nhận thân phận của vợ chồng họ Dương, bọn họ đã qua đời.”
Qua đời….
Tử vong hai mươi bảy người.