Chương 2197
“Nikkyo Risa cũng không hề thua kém chị cô ta, quản lí công ty Nhật Kinh đến nơi đến chốn, công ty Nhật Kinh từ từ được vực dậy. Nhưng vân còn một số trường phái cũ vẫn ngoan cố đứng về phía Ayako Nikkeikawa, một vài đám người không có tổ chức này hợp lại với nhau, cũng không dễ xử lí, dù gì đây cũng là nước cờ cuối cùng của họ rồi, xem ra đã quyết đánh đến cùng rồi.”
Cố Thành Trung nghe được những lời này, ánh mắt trở nên khó hiểu không rõ ràng, tay năm chặt lan can, lắng lặng thêm sức nắm chặt.
Đúng là một đám người vô tổ chức, nhưng nếu như liều mạng phản công, thì phải cẩn thận, đừng để bị chó điên căn.
“Chú muốn lấy mạng của Phó Minh Nam không?”
Anh chuyển tâm mắt, nhìn chằm chằm về phía Phó Lâm.
Phó Lâm nghe thấy lời này, hai mắt lộ ra nỗi căm hận sâu tận xương tủy.
“Đương nhiên rồi, không một giây một phút nào là không nghĩ tới, hận không thể nghiền nát ông ta, dù là chết rồi, em cũng muốn phanh thây ra làm tám trăm mảnh, khiến ông ta dù chết, cũng chết không được yên ổn.”
Cứ nghĩ đến những năm này bị lợi dụng như một con rối, biến bản thân thành dã thú, không có tính người.
Đáng hận nhất là, ông ta còn muốn giết Chu Đình.
Cố Thành Trung nói: “Chú muốn mạng của Phó Minh Nam, anh muốn ‘ mạng của Ayako Nikkeikawa, đều là nợ máu. Dù cho Trúc Linh vẫn còn sống, anh cũng phải lấy máu của cô ta để tế mộ chôn di vật kia.”
Lời nói cay nghiệt, mang theo sát khí.
Có nợ ắt phải trả, giết người đền mạng, có một vài mối nợ không chết không thôi.
Hai anh em nhìn nhau, sau đó bắt †ay nhau thật chặt, dùng lực mạnh.
Đúng vào lúc này, trong sân truyền đến tiếng hô kinh hãi của Hứa Trúc Linh.
Cố Thành Trung nhanh chóng lại xem.
Chỉ nhìn thấy Hứa Trúc linh cùng mấy bé gái, tô son cho bọn trẻ, chơi rất vui vẻ.
Nhưng không ngờ có một bé trai người mập mập, lái xe điện đụng, đâm thắng qua đó.
Thăng bé tông thẳng tới Hứa Trúc Linh, nghĩ rằng đây chỉ là chơi đùa, đâm vào cũng không biết nạng hay nhẹ.
Hứa Trúc Linh bị đụng ngã xuống đất, đứa trẻ liền bị phát hoảng, không biết quẹo xe, vậy mà vẫn đang đạp chân ga, chiếc xe cứ chèn vào chân của Hứa Trúc Linh.
)QUIT Cô đau đến nỗi rơi cả nước mắt, Cố Thành Trung liền nhảy thẳng vào, đạp thẳng chiếc xe ra, xe theo quán tính mà đâm thẳng vào tường, đứa trẻ cũng bị ngã xuống.
Bố mẹ đứa trẻ sau khi thấy vậy, lập †ức xông vào, nhanh chóng ôm đứa trẻ vào lòng.
Đứa trẻ cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, nhưng mà bị dọa sợ rồi, khóc lớn.
“Mẹ…”
Mẹ đứa trẻ nghe tiếng òa khóc, thương con quá, liền qua tìm Cố Thành Trung hỏi tội.