Chương 150
Cô Ngọc Vy nhìn cô quen chân đi đến trước những chiếc bàn ăn dài và không quan tâm đến ánh mắt kỳ lạ của những người khác mà bắt đầu ăn.
Cô Ngọc Vy không thể nhịn cười.
Người khác miêu tả vẻ đẹp của người con gái thế nào?
Giống như một con bướm đang nhảy múa và dạo chơi trong vườn. Hứa Trúc Linh rõ ràng không phải là một con bướm, mà là…vua bụng bự.
Ngọc Vy không quan tâm đến những món ăn này, cô muốn đi dạo xung quanh một lát. Trước khi rời đi cô đưa cho Hứa Trúc Linh một thứ gì đó.
“Cái này là cái gì?”
“Tai nghe không dây, cậu mang nó vào đi. Bất kể điều gì xảy ra với cậu tôi cũng sẽ biết và sẽ đến sớm nhất có thể.””Cũng không đến mức như vậy chứ? Mọi người cũng chỉ đến chúc mừng đám cưới, tôi nhìn ai cũng là người có tổ chất, chắc họ cũng không làm tôi khó xử đầu”
“Cũng không chắc lắm, giới thượng lưu vốn không sạch sẽ như vậy. Cậu cứ cầm lấy đi. Vì anh ba đã nhờ tôi bảo vệ cho cậu nên tôi sẽ phải chủ ý đến. Nếu như cậu có chuyện gì thì tôi sẽ không dễ ăn nói với anh ấy.”
“Được rồi.”
Trúc Linh đeo tai nghe vào tai và xõa tóc để che
dấu thật tốt.
Cố Ngọc Vy không quan tâm đến người cháu trai
hiểm khi gặp mặt này và cô ấy cũng không muốn tham gia vào cuộc vui.
Cô đi xung quanh và chiêm ngưỡng cảnh vật.
Hứa Trúc Linh đang ăn uống vui vẻ nhưng không ngờ phía sau lại vang lên một giọng nói khó chịu.
Cô quay lại và nhìn thấy Trình Anh.
Nhà họ Trừng cũng rất có mặt mũi ở Đà Nẵng nên tất nhiên sẽ có mặt ở bữa tiệc.
Khu vực ăn uống thường chỉ là để trang trí bởi vì những người phụ nữ đến đây rất chú ý đến dáng người nên không tủy tiện ăn uống.Hầu hết họ đếu cầm sâm panh và giao lưu với nhau.
Vì vậy ở đây có hơi vắng về, đây đúng là thiên đường của một minh Hứa Trúc Linh.
“Nhà họ Hứa không cho cô ăn hay sao mà cô lại đói đến mức này? Cô khiến người khác so không dám không thấy xấu hổ sao?”
Trình Anh cười lạnh nói.
Lần trước cô ta đã chịu thiệt trước Hứa Trúc Linh, chuyện này cô ta nuốt không trôi.
Trước khi Hứa Trúc Linh có thời gian trả lời thi Trình Anh đã bất ngờ hét lên.
“Mọi người đến xem đi, người này ăn thật ngon quá, không biết là con ma đói nhà nào đến đây?”
Mọi người vừa nghe thầy lời này liền đi qua và nhìn
Hứa Trúc Linh như đang nhìn một con quái vật.
Cô ấy sợ đến mức nhanh chóng đặt miếng sushi cua xuống.
“Cô ấy thực sự là ăn được, nhìn đĩa của cô ấy xem, đúng là rất nhiều!”
“Tôi đã nhìn thấy cô ấy ở đây từ khi tôi vừa bước vào. Cô ấy là con gái nhà nào vậy? Cô ấy ở một mình trông có về rất đáng thương.””Tôi nhận ra cô ấy. Đó là em gái của cô dâu và là đứa con gái không được yêu thương của nhà họ Hứa. Không hiểu sao cô ấy đột nhiên có liên hệ với nhà họ Ngôn, hơn nữa thêm mối quan hệ giữa chị gái và nhà họ Cổ nên giá trị của cô ấy đã dần tăng lên.”
Moi người xung quanh bắt đầu ồn ào,
Trình Anh hai tay ôm ngực: “Dù có tăng giá thi cũng chỉ là bề ngoài thôi. Có những thứ đã ăn sâu vào trong xương tủy không cách nào có thể thay đổi được. Dù bây giờ có dán lên người cái mác con gái nhà danh giá thì cũng chẳng có ai tin! Con gái nhà danh giá mà không có khí chất như vậy nói ra sẽ khiến người ta phải bật cười. ”
“Trinh Anh, cô đừng nói nữa. Cần thận người nhà họ Ngôn tìm đến cô gây khó dễ, Thẩm Thanh không dễ chọc vào đâu.”
“Người nhà họ Ngôn còn chưa tới. Dù có tới đi chăng nữa chẳng lẽ lại có thể ngăn người ta nói ra sự thật sao? Di Thầm Thanh luôn được tôi coi trong nhưng tại sao ánh mắt của cô ấy lại tệ như vậy?”
“Chắc là cô ta có quan hệ tốt với cậu Lâm? Nhà họ Ngôn cũng chỉ có một người con trai.”
“Còn không phải sao, nếu không Thẩm Thanh kiêu ngạo như vậy sao có thể nhận người như vậy làmcon gái nuôi?”
Mọi người không nhịn được bắt đầu nghị luận.
Hết cầu này đén câu khác không cho Trúc Linh có cơ hội để thờ.
Cỏ muốn biện minh rằng mọi chuyện không phải như thế này.
Nhưng cô ấy không thể nào chen lời được.
Trình Anh nhìn thấy cô khẩn trương, sắc mặt trở nên đỏ bừng thi không khỏi cảm thấy vui mừng.
Lần trước không phải cô ta có cái miệng bén nhọn sao? Không phải thấy cô có một mình nên bắt nạt cô sao? Bây giờ nhiều người như vậy xem cô ta nói như thế nào?
Trình Anh nở một nụ cười nhếch mép rối bước tới. Cô ta hạ thấp giọng, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được nói: “Chim sẻ thì mãi là chim sẻ, đừng cố bay lên trên cành làm phượng hoàng, cô không tự nhìn lại bàn thân xem mình là loại người gì mà dám tranh giành với tôi! Tôi nói cho cô biết, tôi đúng là muốn làm người thứ ba, cô dảm nói cho người khác biết tôi là người thứ ba sao? Tôi phá cô và Cố Thành Trung thì sao? Cô có dám công bố không?”
“Chỉ cần cô dám nói, tôi cũng dám khiến cho côvĩnh viễn không thể ngóc đầu!”
“Trình Anh…Cô đừng có quá đáng!”
Hứa Trúc Linh siết chặt nắm tay, cô cố gắng hết sức chịu đựng.
“Có quá đáng không? Tôi chỉ dang day cho cô những nguyên tắc cơ bản của một con người. Cô nên an phận và đừng có suy nghĩ cái gì quá phận nữa!” Trinh Anh cười nói.
“Cô…”
Trúc Linh nóng này không nói nên lời.
“Hứa Trúc Linh, kỳ thực cô chính là một trò cười. Hiện tại tàu du lich còn chưa khởi hành, tôi khuyên cô mau rời đi nếu không cô tiếp tục xấu hổ. Cô có thể khiêu vũ sao? Có thể giao thiệp sao? Cô có thể xã giao với những người khác không? Trong những sự kiện giao lưu của giới thượng lưu như thế này thì cô chính là đổ bò đi.”
“Tôi không phải đồ bỏ đi…”
Cảm xúc của Hứa Trúc Linh dần trở nên kích động, sau đó cô đẩy Trình Anh ra theo bản năng.
Trình Anh đến quá gần khiến cô rất khó chịu.
Cô vốn đấy rất nhẹ, cô chỉ muốn đẩy cô ta ra mà thôi nhưng Trình Anh lại loạng choạng vài bước rồi ngãxuống đất.
“A, sao cô có thể đưa tay đẩy người? Cho dù tôi nói mấy câu nghe không hay nhưng cô cũng không nên làm như vậy!”
Những người ăn dưa vốn không biết sự thật định bỏ đi nhưng lại bị lời nói của Trình Anh dẫn lại.
Khách khứa tụ tập ngày càng đông vây chặt lấy Hứa Trúc Linh.
Trình Anh không chiu từ mặt đất đứng dậy, cô ta
khóc khiến những người đàn ông có mặt đều mềm lòng.
Người đẹp khóc sẽ cần một quý ông.
Ngay lập tức có một người đàn ông xung phong đỡ Trình Anh dậy và nói: “Cô Trình Anh, ai dám đầy CÔ?
“Chuyện này cũng đừng có trách cô Linh. Cũng là do tôi nói năng vô lễ và nói đùa rằng cô Trúc Linh đúng là ăn quả được, nhưng tôi cũng không muốn kich thích cô Trúc Linh. Cô Trúc Linh, tôi đã sai rồi…”
Trinh Anh bắt đầu già vờ ngây thơ và đáng thương.
Ngay khi cô ta nói những lời này nói ra, tất cả mọi người đứng về phía Trình Anh, họ nhìn Trúc Linh vớiánh mắt đáng sợ như thể cô là một tội nhân.
“Không đúng, vừa rối tôi đã đấy cô ấy, nhưng không phải…”
“Không phải cô đã thừa nhận rồi sao?”
Trình Anh chưa kịp nói xong bên kia đã lạnh lùng cắt ngang.
Mọi người xung quanh cô ngay lập tức chỉ trỏ vào Hứa Trúc Linh nghị luận, bọn họ nói rằng cô ấy kiêu căng ngạo mạn, có sự bảo vệ của nhà họ Ngôn nên cô ấy trở nên ngang ngạnh.
Sau đó còn lôi Hứa Đan Du ra nói, nói rằng cô ấy rất hiền lành và trong sáng nhưng tại sao em gái lại không có gia giáo như vậy, ở nơi công cộng còn đụng tay đụng chân.
Đúng lúc này có người trong đám đông hét lên: “Vợ chồng nhà họ Ngôn đến rồi.”
Mọi người nhìn về phía cửa và thấy Ngôn Minh Phúc đang đi vào cùng người vợ yêu quý của mình, chỉ cần có một người đàn ông nào nhìn Thẩm Thanh là ông ta sẽ trừng mắt nhìn lại.
Một người phục vụ giải thích chuyện mới xày ra cho Thẩm Thanh, nghe xong bà liền liếc mắt nhìn qua, Thẩm Thanh được mọi người biết là một ngườiđẹp lạnh lùng, nay đã ngoài bốn mươi nhưng bà vẫn vô cùng xinh đẹp.
Thời gian đặc biệt ưu ái cho cái đẹp.
Thẩm Thanh đi tới, Ngôn Minh Phúc lập tức don đường cho bà. “Tránh ra tránh ra, đừng cham vào vợ tôi!” Thẩm
Thanh bước đến giữa hiện trường và nói: “Có chuyện gì vậy?”