Chương 1610
Nếu mình giết anh ta, sau đó tự sát, sẽ không liên lụy đến ai cả.
Ý tưởng này vừa nảy ra, đã bị cô bóp nghẹt trong đầu.
Làm sao cô ấy có thể có suy nghĩ kinh khủng như vậy.
Anh ta quả thật đáng chết, nhưng…tuyệt đối không thể chết trong tay của mình.
Cô ấy không có quyền đứng trên đỉnh cao của đạo đức để xử phạt người khác, điều này không công bằng.
Không…
Chỉ vì không muốn anh ta chết mà thôi.
Cho dù anh ta tội ác tày trời, nên chết quách đi.
Nhưng là người ai cũng ích kỷ mà.
Khóe miệng cô ấy hiện lên một nụ cười chua xót, tự mình nhìn thấu trái tim mình.
Cô ấy đứng dậy, không khỏi rùng mình, căn phòng rất ấm, không hề mảy may cảm thấy hơi lạnh khi bước chân trần xuống sàn nhà.
Cô ấy đi đến bên giường, ngắm nhìn hoa tuyết như lông ngồng vấn đang thi nhau rơi xuống.
Đống tuyết trên mặt đất càng lúc càng cao, dấu giày nơi cửa ra vào đã bị vùi lấp.
Vì sao lại có nhiều người thích tuyết rơi như vậy?
Bởi vì tuyết không nhiễm tì vết, là thứ mang tới sự thanh bình, ai ai cũng thích, bởi vì nó có thể che đi sự xấu xal Cô ấy mở ra một khe hở, đưa tay hứng những bông tuyết rơi.
Bông tuyết nhanh chóng tan đi, sau đó biến thành một giọt nước, rồi trượt xuống.
Chính vào lúc cô ấy đang lùi người lại, đằng sau chạm phải một thân hình nam tính cao lớn ấm áp.
Anh ta từ đằng sau ôm lấy cô ấy, hai †ay vòng qua vùng bụng dưới phẳng lỳ của cô, ngón tay không chút cố ky vẽ từng vòng tròn trêu chọc.
Đôi môi mỏng vùi vào hốc vai của cô ấy, hơi thở nóng rây, cực kỳ trêu người.
“Tỉnh rượu rồi?”
“Ừm.”
Cô ấy khẽ thì thâm một tiếng, có chút ngại ngùng, dù sao cô ấy cũng chưa từng phóng khoáng như vậy.
Thân thể trần truồng, bị người ta ôm hôn.
Hai má cô ấy ửng hồng, vội vàng thu tay lại nói: “Ngủ đi.”
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay nhỏ nhăn đã rơi vào lòng bàn tay anh ta.
“Giúp em sưởi ấm một lát.”
“Anh biết chăm-sóc người khác sao?”
“Bởi vì em đối với tôi như vậy.”
Giọng nói của anh ta vẫn bình thản điềm nhiên như mọi khi.
Mỗi khi tay anh ta tê cứng, Châu Vũ đều như thế này, hai tay nắm chặt lấy tay anh ta, không ngừng hà hơi ấm.
Châu Vũ nghe đến đây, không nhịn được mỉm cười, tên này thế mà cũng có lúc biết báo đáp, nhận tình trả tình.
Cô ấy có hơi xấu hổ, ậm ừ một lát sau đó đi ngủ.