Chương 748: Rèn luyện thân thể
Hứa Trúc Linh không chịu từ bỏ, cô tìm khắp các cửa hàng xung quanh đó, có nhân viên của hàng nói nhìn thấy cô gái ấy, dẫn Hứa Trúc Linh tới phòng thử đồ.
“Chính là ở đây, tôi thấy cô ấy vào đây, không sai đâu.”
Hứa Trúc Linh đứng trước cửa phòng thay đồ, trái tìm nảy mạnh một cái, bàn tay nhỏ nhắn đặt lên cánh cửa, nhẹ nhàng gõ.
“Minh Châu..”
“Ai vậy? Xin đừng làm phiền tôi thay quần áo?
Bên trong truyền ra những câu tiếng Anh lưu loát, giọng nói này có phần sắc bén, rõ ràng không phải Minh Châu.
Sau đó cửa được mở ra, người đó ra hỏi cô: “Cô là ai?”
Hứa Trúc Linh nhìn khuôn mặt xa lạ của cô gái đó, trong nháy mắt, trái tim như rơi xuống hầm băng.
“Xin, xin lỗi cô”
Cô lắp ba lắp bắp, khó kìm nén vẻ thất vọng.
“Giúp tôi đổi bộ cỡ nhỏ này, tôi cần rộng hơn một chút”
€ô ấy gọi nhân viên phục vụ tới Hứa Trúc Linh không còn hy vọng gì nữa, rời đi.
Josh thấy vẻ mặt thất vọng, đau lòng của cô thì an ủi: “Là người bạn rất quan trọng của cô sao?”
“Ừ, không rõ tung tích, sống chết chưa rõ…
Làm thế nào cũng không tìm thấy cô ấy, cứ như bị người ta giấu đi rỉ “Nếu quả thật như cô nói thì sao cô lại nhìn thấy cô ấy trên đường được? Cô đang nhắc đến Bạch Minh Châu sao? Hay cô chỉ nghe người ta nói vậy thôi?”
Hứa Trúc Linh gật đầu, anh ta nói tiếp.
“Cố Thành Trung và nhà họ Bạch không tìm được, có lẽ người trong cuộc không muốn để các cô tìm được, cô đừng quên Bạch Minh Châu lớn lên trong gia đình quân nhân, năng lực trốn tránh tìm kiếm không tệ đâu”
“Ý anh là… cậu ấy cố tình trốn chúng †a?
Nhưng mà trước đó cậu ấy còn liên lạc với tôi mà.
“Có khả năng là cô ấy gặp phải chuyện gì đó khó nói.”
Josh an ủi cô.
Mặc dù Hứa Trúc Linh không thể tiếp thu lý do đó, nhưng cô chỉ có thể tạm thời tin là như vậy”
Ngay cả cô mà Minh Châu không thể nói thì phải là chuyện nghiêm trọng đến mức nào vây?
Cô trở lại công ty, Cố Thành Trung nhìn thấy vẻ hoảng hốt của cô thì anh vô cùng lo lắng.
Sau khi Josh nói rõ đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe, lúc ấy anh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Anh cảm thấy Josh nói rất có lý, Bạch Minh Châu sẽ không sao đâu, nếu không thì người phải lo lắng nhất không phải em, mà là Nguyên Doanh, em thấy anh ta làm sao chưa?”
Hứa Trúc Linh được anh nhắc nhở như thế thì tỉnh táo lại ngay lập tức.
Đúng vậy, Minh Châu mất tích lâu vậy rồi mà bác sĩ Doanh vẫn không có động tĩnh gì cả, dường như anh ta chẳng lo lắng chút nào.
Anh ta là một người cuồng em gái điển hình, sao có thể thờ ơ không quan tâm như thế được?
Điều đó cho thấy anh ta tin tưởng Bạch Minh Châu, nhất định cô ấy sẽ bình an.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng cô thả lỏng hơn nhiều, cô thở dài một hơi “Không được, đợi Minh Châu trở về, nhất định em phải dạy dỗ cậu ấy một trận, hại em lo lắng đến tận bây giời”
“Được, anh sẽ giúp em cản Nguyên Doanh”
Cố Thành Trung cười nói.
“Anh và anh hai nói chuyện với nhau xong chưa?”
“Còn một cuộc họp khẩn cấp nữa, chắc anh không có thời gian ở bên em, nhưng mà anh sẽ tìm việc gì đó cho em làm nhé.”
“Cho em sao? Tính sổ sách hả?”
Cố Thành Trung lắc đầu, tỏ ra thần bí, anh dẫn cô tới một căn phòng.
Trong đó có rất nhiều thứ, nhưng tất cả đều được vải trắng phủ lên, quả thực trông rất thần bí.
Trong lòng cô có chút kích động, chẳng lẽ là quà tặng cô sao?
“Ôi chac tặng em nị nhà thế nào được!
“Em yên tâm, ở nhà cũng có một căn phòng giống y đúc chỗ này”
“Hả?”
Hứa Trúc Linh ngây người, quà gì mà chuẩn bị tận hai phần vậy?
Trong lúc cô còn đang mơ hồ không hiểu thì Cố Thành Trung lấy tấm vải trắng ra, cô đang nhìn thấy gì đây?
Máy chạy bộ, bóng yoga, dây treo yoga, xe đạp tập thể dục…
“Chuyện này… đây là gì vậy?”
“Thể lực của em quá kém, không phải em nói em muốn học gì đó để có thể sinh tồn ở bên ngoài sao? Rèn luyện thân thể là điều kiện quan trọng nhất, hơn nữa, Phó Minh Tước gọi điện cho anh, bảo anh trông coi kỹ việc rèn luyện thể lực của em. Mặc dù anh không ưa anh ta nhưng bọn anh nhất trí về vấn đề này”
“Anh mời cả huấn luyện viên cho em rồi, anh đi giải quyết công việc, em cũng đừng có lười đấy, chăm chỉ tập luyện cho anh”
Cô thấy một vị huấn luyện viên nữ ở ngoài cửa, mỉm cười với cô.
Chẳng phải sẽ đau nhức muốn chết sao?
“Có thể không tập không, em cảm thấy em rất ổi “Thân thể em khá tốt ấy hả? Mỗi lần sau chuyện đó đều đầm đìa mồ hôi”
Chậc…
Lúc này không cần lệch chủ đề thế đâu!
“Ờ, anh xem tay chân em nhỏ thế này, nhỡ may kéo hỏng thì làm thế nào?”
Cô quơ quơ cánh tay mảnh khảnh của mình, muốn nhận được sự đồng tình.
Nhưng mà..
Sau khi Cố Thành Trung rời khỏi đó thì Hứa Trúc Linh tập luyện theo chỉ dẫn của huấn luyện viên.
Cảm giác đó… đau đến mức không thiết sống nữa.
Cơ thể cô cũng tương đối mềm dẻo nhưng vẫn đau chết đi được.
Sau tiết học kéo dài một tiếng, người cô đã đổ mồ hôi đầm đìa, đến tiết sau thì cô trực tiếp nằm nhoài ra thảm yoga, thở hồng hộc.
Cố Thành Trung đến kiểm tra kết quả, Hứa Trúc Linh xua tay liên tục: “Không xong rồi, không xong rồi, em không muốn ở trên nữa đâu, ở dưới không cần động cũng rất tốt”
Cô không kịp nhớ ra huấn luyện viên vẫn ở cạnh đó, rối rít xin tha.
“Chuyện này không thương lượng gì hết, em tới đi trên máy chạy bộ đi, sẽ đỡ hơn nhiều đó”
“Anh… anh dám bắt nạt vợ mình, em phải mách ông cụ!”
“Kháng nghị vô hiệu”
“Hu hu… Cậu ba Trung, anh thật ác độc, thực sự đau lảm luôn đó..”
“Ai”
Anh thở dài một hơi, thật hết cách với cô, anh bèn ngồi xổm xuống đất bóp vai và chân cho cô.
Có người xoa bóp, Hứa Trúc Linh thoải mái hơn rất nhiều.
Lực tay anh vừa phải, xoa bóp nửa tiếng thì coi như cô mới lấy lại được nửa cái mạng.
‘Đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi”
“Lên máy chạy bộ đi, tối nay cho em nghỉ phép, nếu không..” Đột nhiên anh nhích lại sát bên tai cô nói: “Buổi tối em sẽ phải khóc đó.”
3q Hứa Trúc Linh hoảng hốt trợn tròn mắt lên, nhanh chân lên máy chạy bộ.”
“Em chạy! Vậy sau này… có phải em đều có kỳ nghỉ không?”
Cố Thành Trung dở khóc dở cười, không ngờ cái này mới khiến Hứa Trúc Linh tràn đầy động lực Chẳng lẽ, thật sự khó chịu lắm sao? Rõ ràng anh đã r “Xem biểu hiện của em”
Cố Thành Trung không biết phải làm sao.
Trong nháy mắt, Hứa Trúc Linh chạy nhanh hơn hẳn kìm nén rồi màt Biểu hiện này… vô cùng tốt!
Mới là ngày tập luyện đầu tiên nên không có cảm giác gì rõ ràng cả, nhưng đến ngày hôm sai Cô vừa mở mắt ra đã bắt đầu thấy ê ẩm, thực sự cực kỳ đau nhức, xoay người cũng đau đến rơi nước mắt.
Cô không biết rốt cuộc cơ thể rắn chắc của Cố Thành Trung chui ở đâu ra nữa.
Cố Thành Trung cũng giúp cô xoa bóp, huấn luyện viên dạy cô bài vận động hồi phục, cường độ thấp hơn rất nhiều.
Những ngày sau đó, cứ một ngày tập luyện, một ngày hồi phục tuần hoàn.
Cố Thành Trung còn thường xuyên dẫn cô ra ngoài vận động.
“Em chạy nhanh lên nào, không phải bữa tối em đã ăn rất nhiều sao?”
“Trúc Linh, hãy nghĩ đến kỳ nghỉ tối nay!”
“Cậu ba Trung, anh có dám xuống xe nói chuyện với em không?”
Hứa Trúc Linh chạy cuồng nhiệt hơn. Cô đang chạy bộ mà anh lại lái Maybach đi cạnh cô, còn dám nói cô chậm? Động vật hai chân như cô có thể so với xe bốn bánh sao?