Chương 2350
Cố Thành Trung bế đứa bé, chuẩn bị thay tã, thì thấy tấ vẫn còn sạch sẽ, đang thäc mäc, không ngờ lúc này Đoàn Nam lại bắt đầu tè ra.
Cố Thành Trung đơ người, vân không thể tin được cứ cười cười cứ như thể đó là chuyện rất thú vị.
Trong nháy mắt sắc mặt Cố Thành Trung trở nên u ám, khó coi.
“Ha ha…”
Diên là người đầu tiên cười ra tiếng.
“Cố Thành Trung, con trai anh đã tặng cho anh một phần quà lớn thế.”
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Cố Thành Trung tức giận nói, cũng không vội vàng tự mình thay quần áo, trước tiên lau mông cho Đoàn Nam, thấy thăng bé sạch sẽ rồi, anh ta mới đi vào phòng vệ sinh rửa mặt thay quần áo.
Diên nhìn thấy cảnh này cũng yên tâm, anh ta có thể chăm sóc tốt cho đứa bé, cũng có thể chăm sóc tốt cho Hứa Trúc Linh, sẽ không để cho cô ấy phải chịu khổ chút nào cả.
“Gô ăn trước đi, đừng để ý đến anh ta, bằng không nó sẽ nguội mất.”
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười ‘Không sao, tôi muốn anh ấy cùng ăn.”.
“Hai người định kết hôn lân nữa, vậy hôn lễ chuẩn bị xong hết chưa?”
“Cố Thành Trung lo lăng, tôi cái gì cũng không biết, tôi tin tưởng anh ta sẽ sắp xếp chu toàn.”
“Cũng được, anh ta sẽ giúp anh. “Kể từ khi anh ta đề cập đến đám cưới, cô ấy không thể không nghĩ về một cái gì đó, do dự một hồi cô ấy nói: “Tôi sẽ tổ chức đám cưới một lần nữa, còn cậu?”
Năm nay cậu cũng đã hai mươi bảy tuổi, cậu có dự định tìm ai đó để sống chung với mình không? Tôi thấy cậu và Risa ở bên nhau cũng tốt, bây giờ người †a còn chưa kết hôn, cậu vẫn còn có cơ hội, hãy thử xem thế nào? “Chờ hai người trở về tôi sẽ đi tìm cô ấy.”
“Thật sao?”
Ánh mắt Hứa Trúc Linh sáng lên: “Vậy cậu còn chờ tôi làm gì chứ? Bây giờ cậu có thế đi tìm Risa. Thời gian không chờ đợi ai đâu, ai biết sau mấy ngày này trôi qua, ở Hà Nội sẽ xảy ra chuyện gì chứ?”
Gố Thành Trung đến đây không chỉ vì đón con, mà còn muốn đi xem văn phòng chỉ nhánh, chúng tôi thế nào cũng không sao, cậu cứ tự lo cho mình trước đất”
“Thế này…có phải là có chút vội vàng, tôi vừa đi nói chuyện làm ăn, tiện thể gặp được cô ấy.
Anh ta nói một cách lúng túng: “Đúng lúc, có một doanh nghiệp muốn hợp tác với công ty Nhật Kinh.
“Anh ta chạm vào mũi của mình, anh ta có chút chột dạ và không điều khiển được đôi mắt của mình làm nó chuyển động hai lần.
Sau khi Hứa Trúc Linh nhìn thấy, liền muốn cười một tiếng, đàn ông toàn là miệng nói một đường tâm làm một nẻo.
“Được rồi, tôi biết cậu chỉ là thuận đường đi thôi? Cậu đã chuẩn bị sẵn một món quà?
“Chuẩn bị sẵn.”
Anh ta lập tức nói ngay.
“Thuận đường, mà sao vất vả đến thế?”
“Nhân tiện… Nhân tiện chuẩn bị.”
Anh ta nói chuyện có chút không lưu loát, sắc mặt đỏ bừng lên, anh ta phản ứng theo bản năng bưng ly nước lên uống.