Chương 455
“Đau…”
Anh ta đau đớn tự lẩm bẩm.
Cô ấy đưa tay chạm vào trận anh ta đang nóng hôi
Dù có uống rượu thì cũng không nên để tới mức noi. này chứ.
Buổi sáng thức dậy trông sắc mặt anh ấy đã không được tốt, cả đêm qua thì bị cô cướp chăn, và bây giờ bị ốm rồi?
Uống nhiều rượu như vậy có ảnh hưởng tới sức khoẻ không?
Lòng cô như lửa đốt, đỡ anh ta ra khỏi xe.
Mặc dù bị bệnh nhưng anh ta không bất tỉnh, anh ta vẫn nhận thức được mình đang ở đâu. Gần đây có một phòng khám nhỏ, khai đơn mua thuốc mua nước đều có thể. Cô định đờ anh qua đó, anh ta đầu đến câu máy ngăn có lại “Tôi muốn trở về … nghỉ ngơi.”
“Anh đã thế này sao không đi bệnh viện, đưa gì “Anh không thích bệnh viện, anh chỉ muốn em ở bên. Anh có thuốc trong nhà … em cứ lấy một ít “Nhưng…”
“Tên vô dụng đó hồi còn nhỏ suýt chết trong bệnh viện, Cho nên đến anh cũng sợ bệnh viện theo. Anh còn thảm hơn hẳn, dù gì.anh cũng là một sự tồn tại kì lạ, nếu như hắn ta chết rồi, anh cũng không thể sống. Cho nên anh càng sơ bệnh viện hơn.
Sau khi bối rối nói xong những lời dài, phần lớn trọng lượng cơ thể anh ta đều dồn vào cô ấy.
Cô ấy nghe những lời như vậy làm trái tim hồi hộp, không cưỡng ép anh ta nữa mà xoay người dìu anh ta trở về phòng.
Bạch Minh Châu lào đào tìm thuốc, hộp thuốc này do Nguyễn Doanh chuẩn bị cho cổ, trên thân hộp thuốc có ghi công hiệu và liều lượng.
Cô ấy tìm được vài viên thuốc, bảo anh ta uống chúng với nước. “Anh nghỉ ngơi trước đi đã, em nấu canh giải rượu cho anh”
“Đừng … đừng rời xa anh.”
Anh ta lo lắng nắm lấy tay áo cô ấy, như thể sơ rằng cô ấy sẽ biến mất.
Thiện Ngôn kiêu ngạo và dữ tợn như vậy lúc này đang bị bệnh, hoảng sợ như một đứa trẻ cần người ở cạnh.
Anh ta không chỉ là một loại bệnh, mà còn là c người sống sở sở.
Cô mềm lòng, nhẹ giọng nói: “Em sẽ quay lại ngay, anh đợi em 10 phút được chứ?”
“Được rồi, em nhất định phải quay lại, lần này em không được lừa anh.” ***
Anh ta khó khăn thốt ra những lời này.
Nhất là nửa câu cuối, như đánh thẳng vào lòng cô.
Không được lừa anh…
Bạch Minh Châu vẫn đang nghiền ngẫm về những gì đã xảy ra lần trước.
Một lần bị rắn cắn, sợ dây thừng mười mấy năm, nhưng anh ta vẫn chọn tin cô ấy.
Vậy thì cô ấy không thể phụ lòng tin của anh ta. Cô ấy gật đầu mạnh, lần này, cô sẽ không phản bởi anh ta. Cô ấy xoay người đi vào bếp, tra google làm tam một bát canh giải rượu rồi bưng vào.
Thiện Ngôn đã bất tỉnh và đanh thốt ra những lời vô thức. “Đừng lừa anh… Bạch Minh Châu, đừng lừa dối anh. nếu đến em còn lừa dối anh, anh không biết còn có thể tin ai trên thế giới này nữa… “Bạch Minh Châu, em không được lừa anh…”
Từng lời từng chữ một đánh vào lòng cô ấy.
Có vẻ như lần trước cô ấy đã làm anh ấy bị đã kích rất mạnh.
Cô muốn giúp anh uống canh giải rượu, nhưng anh không thể uống nó như này.
Cô không dám chậm trễ, chỉ có thể mời bác sĩ tới, chi phí cũng không nhỏ.
Vì chỉ là cảm, sốt, không phải là bệnh khó chữa nên không có nhiều thứ cần mang theo, chỉ là một cái hộp thuốc đơn giản.
Cô không dám để bác sĩ nghĩ, vì sợ anh ta trong đếm sẽ bị làm sao.
Có kê một chiếc giường cảng bên cạnh để bác sĩ nghỉ ngơi.
Còn cô ấy thì dựa vào thành giường, nửa tỉnh nửa mê mà ngủ.
Ba giờ đêm.
Cô ấy chợt thấy đau nhói.
Cổ tay Bạch Minh Châu dường như bị kẹp chặt bởi kẹp sắt rất đau.
Cô ấy mở mắt ra, và rồi bắt gặp đôi mắt khát máu sự hận thù.
Cô ấy bị anh ta ném mạnh xuống đất. “Bạch Minh Châu, em lại muốn thôi miên anh sao?”
“Em…em không…”
Cô ấy bị ngã nặng, mông và cánh tay đều đau.
Bác sĩ ở bên tình liền lập tức đứng dậy, định khám bệnh cho anh ta, nhưng anh ta không muốn rời khỏi giường, cổ bác sĩ nghẹn lại vì bị anh ta nắm lấy. “Em muốn anh không bao giờ thoát ra được đủng không?”
“Cậu. Cậu làm sao vậy? Cô ơi… anh ta là bệnh nhân tâm thần sao?”
“Không không!” Bạch Minh Châu lập tức từ trên mặt đất đứng dậy. “Thiên Ngôn à, bình tĩnh đi. Bác sĩ ở đây chữa trị cho anh. Nếu không anh sẽ không hạ sốt, em không dám chăm cho nên đã mời bác sĩ tới.” công không phải là nhà thôi miên?”
“Cái… cái gì mà nhà thôi miễn?” Bác sĩ bị Ôn Mạc Ngôn làm cho hoảng sợ. Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, lạnh lùng đáng sợ đẩy sự hận thủ như sắp giết người.
Thiện Ngôn nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm rồi lập tức nổi lỏng cổ bác sĩ.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy bác sĩ mặc áo choàng trắng bên cạnh, tưởng rằng Bạch Minh Châu thôi miên mình, để kẻ vô dụng kia trở lại.
Không ngờ … chỉ là chuyện không đâu.
Anh ta ngồi bệt xuống đất, Bạch Minh Châu nhìn kim tiêm ở mu bàn tay bị bung ra, máu tươi lũ lượt chảy ra, mỗi giọt đều to bằng hạt đậu tương.
Cô lập tức tìm cồn và băng bó vết thương sau khi khử trùng.
Bác sĩ cũng tiến lên kiểm tra kỹ càng, sốt cao đã khỏi, không cần phải đến bệnh viện điều trị.
Nói xong ông ta vội vàng rời đi, sợ rằng muộn chút nữa sẽ lại phải ở đây.
Cô ấy xử lý vết thương cho anh ta và nói: “Anh đa hứa với em là phải bình tĩnh, anh đã vi phạm quy ước
Ngay khi nghe cô ấy nói câu này, trái tim của Thiện Ngôn trở nên xúc động.
Anh ta nhưởng mắt ngơ ngác nhìn cô, không ngờ lại thua nhanh như vậy. “Anh ..” Anh ta mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng … không biết nói thế nào.
Anh ta đã hoàn toàn phạm lỗi rồi.
Vì anh ta đã lựa chọn quay lại, cũng đem con dao giết người đưa cho Bạch Minh Châu, rốt cuộc anh ta ra sao, tất cả đều phụ thuộc vào quyết định của cô.
Cô ấy không tự làm mình bị thương hay tự đâm, tất cả đều được dự đoán trước.
Vừa rồi tại sao anh ta lại tức giận như vậy? Có phải vì … đau lòng không?
Cuối cùng, anh ta gục đầu xuống, đôi mắt lim dim: “Anh không tốt bằng kẻ vô dụng kia, không thể nằm được cả cuộc đời của hắn ta, hoặc anh biến mất.” Anh ta chưa kịp nói xong đã bị Bạch Minh Châu nhẹ giọng ngắt lời: “Lần này là ví dụ, coi như không tỉnh “Sao cop
Anh ta đột nhiên ngắng đầu, kinh ngạc nhìn cô ấy. Anh ta không ngờ cô ấy sẽ tha cho mình, điều này có đúng không?
Thế nào? Không muốn à? Vậy thì… “Không, không, chính là như vậy, anh hứa sẽ không có lần sau”
Anh ta lo lắng nói, dùng sức nắm chặt tay cô ấy. “Em đã yêu anh rồi nên muốn anh ở lại?”
Anh căng thẳng hỏi. “Anh đừng nghĩ linh tinh, em chỉ trả nợ mà em đã gây ra cho anh trước đây. Lúc trước em đã phản bội anh, vậy nên bây giờ cứu lấy anh, không nợ nhau.”
“Chính là … Đôi mắt anh ta mờ đi trong giây lát, rồi một tia hi vọng bùng cháy. Chỉ có vài ngày trôi qua, và anh ta vẫn còn rất nhiều cơ hội. “Anh nằm xuống đi, em nghỉ một lát ”
Nhìn thấy anh ta tình lại an toàn, cô ấy cũng thở phảo nhẹ nhõm, thân thể đang mệt mỏi vô cùng, phải nghỉ ngơi thật tốt, sáng mai đi làm.
Cô định đi về phía cáng, không ngờ anh ta lại năm lấy tay cô. “Em ngủ trên giường. “Không ngủ cùng anh đâu.”
“Anh ngủ ở băng ca cho “
“Như thế làm sao được? Anh là bệnh nhân!”
“Nhưng anh cũng là đàn ông, sao có thể để em ngủ ở kia được?” Anh nhăn mũi, “Đây là mệnh lệnh, không được từ chối.” Anh cố ý tăng giọng.