Chương 315
Sau khi kết thúc nụ hôn sâu, hai gò má của Hứa Trúc Linh đỏ bừng, toàn thân nóng muốn chết.
Cánh cửa kính ở ban công mở ra, cơn gió nhẹ chậm rãi thổi vào bên trong.
Cô hơi giảm nhiệt độ, đôi mắt to đen láy nhìn Cố Thành Trung với ánh mắt rất vô tội.
“Cái này…thổi vào em rồi… khó chịu..”
Cô có ý chỉ vào.
Cố Thành Trung nghe vậy, vẻ mặt lập tức trở nên ảm đạm.
Anh bất lực đứng dậy, quay người đi đến nhà vệ sinh. Anh muốn nuôi thành thói quen.
Hứa Trúc Linh vỗ lên gương mặt nhỏ bé của mình, hà ra hai làn hơi nóng thật dài, rất muốn dính mặt của mình lên cốc thủy tinh để giảm nhiệt.
Cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ chảy máu mũi mất.
Cô nghe thấy tiếng nước chảy ào ào vang lên từ bên trong, qua cánh cửa kính mờ còn có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng bên trong.
Cô còn nhớ vóc dáng của Cố Thành Trung rất đẹp.
Xúc cảm cũng rất tuyệt vời. Cô gõ lên tấm cửa kính, nói: “Buổi chiều em còn có một môn học tự chọn, các tín chỉ của kỳ này vẫn chưa sửa xong cho nên em phải đi đến trường một chuyến.”
“Anh đưa em đi.”
“Không… Không cần đâu, em tự gọi taxi đến đó. Anh ở nhà cùng với Cố Cố đi, em đi đây.”
“Vậy em nhớ chú ý an toàn, đến trường thì gọi điện cho anh.”
Ngọn lửa rừng rực trong Cố Thành Trung rất khó để dập tắt trong chốc lát, cho nên anh chỉ có thể đồng ý.
Hứa Trúc Linh đi xuống tầng, Cố Cố nhìn cô với ánh mắt tò mò.
“Trúc Linh, cô đã thương lượng với ba Trung chưa?”
“Vẫn… Vẫn chưa… Vấn đề này rất phức tạp.”
“Trúc Linh, tại sao cô lại đỏ mặt? Lại còn toát đầy mồ hôi nữa.”
“Hả? Vậy… Vậy sao? Trời… Trời nóng quá mà…”
“Sao cô nói giống với cậu vậy?”
“Cái này, cô đi đến trường đây. Tạm biệt con.”
Hứa Trúc Linh không chống đỡ được nữa mà bỏ trốn mất hút.
Cô đi ra ngoài cửa, có làn gió thổi đến nên mới cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.
Cô quay về trường học, kết thúc tiết học tự chọn cũng đã hơn bốn giờ rồi.
Cô đã sớm nhận được tin nhắn của Cố Thành Trung, anh nói sẽ đến đón mình về.
Cô đi ra cổng trường, rồi sau đó đi đến ngã tư đường ở phía trước.
Nhưng không ngờ rằng vừa mới đi đến cửa, cô đã bị hù dọa bởi chiến trận trước mắt mình.
Có vài người qua lại ở trước cổng, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đứng thành hai hàng, mà chính giữa cổng lại là vô số hoa hồng kết thành hình trái tim rất to.
Trong trái tim đó còn dùng những bông hoa hồng màu xanh rất hiếm thấy để viết lên ba chữ “Hứa Trúc Linh”.
Có một người đàn ông đứng ở giữa hình trái tim đó. Người đó mặc một bộ vest đeo giày da, nhìn cũng rất được.
Nhưng… Cô không quen biết người này.
Cô muốn rời đi bằng cách đi đường vòng, nhưng lại bị người đó chặn lại.
“Hứa Trúc Linh, làm bạn gái anh nhé!”
“Anh là ai? Tôi không quen anh.”
“Bây giờ em quen anh rồi đó. Anh là Tiêu Nam, năm nay học năm bốn và là đàn anh của em. Mặc dù em không để ý đến anh, nhưng mỗi ngày khi ở trong trường anh đều luôn để ý đến em. Em không phát hiện môn tự chọn mà em chọn năm nay đều có anh sao? Anh luôn ngồi ở bên cạnh em.”
Bên cạnh?
Mỗi lần lên lớp đều kín hết cả người và vô cùng lộn xộn, cô nào chú ý đến đến người ngồi bên cạnh mình? Nhưng mỗi lần cô ngồi ở trong góc lớp, dựa lên vách tường, bên tay trái cô thật sẽ sẽ có một nam sinh viên ngồi ở đó.
Nhưng cô chưa bao giờ để ý dáng vẻ của người đó trông có được hay không.
Từ khi cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Ngôn, sau khi giá trị được nâng cao thì cũng sẽ chịu sự quan tâm để ý khi ở trường học.
Cũng có người tỏ tình với cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy màn tỏ tình lớn như vậy.
Cô vô cùng sợ hãi.
“Hứa Trúc Linh, em đồng ý làm bạn gái của anh không?”
“Đồng ý! Đồng ý! Đồng ý!”
Hứa Trúc Linh còn chưa mở miệng, không ngờ đám đông xung quanh lại rất tích cực hăng hái. Bọn họ vội vàng chạy vào góp vui, không ngừng hô to “đồng ý”.
Mà ở cách đó không xa, Khương Anh Tùng cũng đã lái xe đến. Bởi vì Cố Thành Trung đã đợi ở bên đường rất lâu nhưng vẫn không nhìn thấy Hứa Trúc Linh đâu, cho nên định đến trường xem thử. Không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng ở trước cổng này.
Đôi mắt lạnh lẽo của Cố Thành Trung khẽ nheo lại. Anh nghiến chặt răng, vẻ mặt âm u lạnh lẽo rất đáng sợ.
Anh nhìn người đàn ông đó với ánh mắt lạnh lùng, bên trong đôi mắt đó còn cất giấu sự vẻ khó hiểu.
Bầu không khí trong xe lập tức trùng xuống đến cực điểm.
Khương Anh Tùng ngồi trên ghế lái, cảm nhận được sự lạnh lẽo toát lên từ phía sau lưng mình mà sống lưng siết lại, mồi hôi lạnh chảy ròng ròng.
Tiêu rồi, tiêu rồi, con người cuồng yêu vợ ghen rồi. Đây chính là chuyện không thể cứu vãn được.
Tay của Cố Thành Trung đấm lên chốt cửa, Khương Anh Tùng vội vàng lên tiếng.
“Anh Trung, anh không thể ra mặt được. Chuyện này nhất định phải để cô Trúc Linh tự mình giải quyết. Anh… vô cớ xuất binh đó!”
Khương Anh Tùng mạo hiểm nguy hiểm tính mạng mà nói ra những lời này.
Vô cớ xuất binh!
Chết tiệt.
Anh thật sự không có thân phận phù hợp để đi ngăn cản người đàn ông khác tỏ tình với cô.
“Lái xe đi!”
Cố Thành Trung lạnh lùng dặn dò, giọng nói lạnh lẽo thấu xương giống như mới vớt từ trong hầm băng ra, không hề có chút tình cảm nào.
“Cái gì ạ?”
Khương Anh Tùng không phản ứng lại được.
“Cậu xuống đi, tôi lái xe.”
Cố Thành Trung xuống xe, sau đó đổi vị trí với Khương Anh Tùng.
Nhìn thấy Khương Anh Tùng muốn ngồi ở vị trí phó lái, anh nhìn anh ta với vẻ không vui: “Cậu không biết vị trí bên cạnh tôi là ai ngồi sao?”
“Tôi hồ đồ rồi, tôi hồ đồ rồi.” Khương Anh Tùng liên tục giải thích. Cố Thành Trung bây giờ vốn là một quả bom, vào lúc này ai mà đụng vào anh thì người đó chết.
Nhưng anh đang buồn bực thì tại sao muốn lái xe?
Anh muốn lái xe đi đâu?
Anh ta vẫn chưa hỏi lên lời thì Cố Thành Trung đã đạp chân ga lao nhanh ra đường, sau đó chạy thẳng đến cổng trường học.
Tiêu Nam đang đợi câu trả lời của Hứa Trúc Linh, không có cô gái nào có thể từ chối màn tỏ tình lãng mạn và khoa trương như vậy.
Khi anh ta đang dương dương tự đắc, không ngờ phía sau đột nhiên vang lên tiếng còi chói tai của ô tô.
Anh ta nhíu chặt lông mày, quay người lại nhìn. Chỉ nhìn thấy một chiếc xe đang đi về phía mình.
Anh ta sợ hãi đến nỗi chân mềm nhũn, cái mông nặng nề té ngã xuống đất.
Nhìn thấy chiếc xe ấy muốn tông mình, anh ta sợ hãi hét lớn, hai bàn tay bảo vệ trước mắt.
Nhưng cơn đau đớn như trong dự liệu vẫn chưa đến, trái lại…
Chiếc xe tiếp tục nhấn còi, sau đó quay xe rời đi.
Tiêu Nam trợn tròn mắt, anh ta quên mất phải nói lý luận với người lái xe mà cứ ngơ ngác nhìn cánh hoa tàn dưới đất trước mắt mình.
Anh ta đã tốn số tiền lớn, suýt chút nữa chuyển hết hoa hồng trong mấy mẫu cán đồng hoa qua đây, nhưng kết quả…
Kết quả không có?
“Mẹ nó, mày lái xe kiểu gì vậy?
Không có mắt sao? Hoa của ông, hừ…”
Những người xung quanh nhìn thấy màn tỏ tình lãng mạn trở thành một trò cười thì đều cười toáng cả lên.
“Cười cái gì mà cười, chưa từng nhìn thấy kỹ năng lái xe tệ sao? Loại người như vậy ra ngoài nhất định sẽ bị người ta đâm chết!”
Gương mặt giả vờ thư sinh của Tiêu Nam lập tức bị phá vỡ, cho dù anh ta có mặc vest đeo giày da, dáng vẻ rất trang trọng lịch sự. Nhưng khi anh ta chửi như tát nước như vậy thì gương mặt lại rất dữ tợn xấu xí, vô cùng khó nhìn.
Hơn nữa… anh ta còn chửi rủa người ta.
Chiếc xe đó là của Cố Thành Trung, không cần nghĩ cũng biết tài xế là ai.
Anh ta dám chửi rủa người đàn ông của cô.
Hứa Trúc Linh đi lên phía trước, Tiêu Nam rất vui vẻ. Anh ta tưởng cô muốn ôm anh ta.
Nhưng anh ta còn chưa kịp vui được mấy phút, không ngờ Hứa Trúc Linh đã giãm một phát lên chiếc giày da của anh ta.
Anh ta đau đớn nhảy cẵng lên.
“Em… Em giẫm lên anh làm gì?”
“Tôi không cẩn thận.”
“Em… Rõ ràng em cố tình “Thật sao?”
Khương Anh Tùng mừng rỡ.
“Đi ra ngoài đi, buổi tối ở lại dùng cơm, càng nhiều người thì càng náo nhiệt.”
“Đúng vậy!”
Khương Anh Tùng không chỉ gặp đại nạn không chết mà còn được gấp đôi ngày nghỉ, đúng thật là vui vẻ.
“Trước tiên cứ dạy dỗ thằng nhóc kia một chút đi, dám đánh người phụ nữ của cậu chủ Cố, đúng là chán sống mà.”
Cố Thành Trung vừa nghĩ lại chuyện cũ, ánh mắt sắc lạnh chợt sâu thêm, tỏa ra chút ánh sáng âm u.
Khương Anh Tùng hiểu rõ rồi, vừa ra tới cửa đã gọi điện dặn dò người bên dưới.