Chương 1590
Khi Châu Vũ trở về, Hứa Trúc Linh đã tỉnh táo trở lại và đang ăn sáng với Cố-Thành Trung, hai người vừa cười vừa nói.
Cô ấy không kinh động đến Hứa Trúc Linh, mà nhờ người khác gọi Cố Thành Trung ra.
Châu Vũ không thể nào chắc chắn liệu viên thuốc giải này có phải là thật hay không, nên không dám tùy tiện đưa cho Hứa Trúc Linh uống.
Cố Thành Trung nhanh chóng đi ra, khi nhìn thấy thuốc giải anh chau mày lại.
Anh không bao giờ ngờ đến, Châu Vũ vậy mà lại lấy nó về.
“Anh mau đi kiểm tra xem, đây rốt cuộc có phải là thuốc giải hay không, tôi cũng sợ anh ta lừa tôi.”
“Làm sao cô có thể lấy được nó từ trong tay Hắc Ảnh?”
Cố Thành Trung có chút tò mò.
Khi Châu Vũ nghe thấy những lời này, gò má cô ấy lập tức đỏ bừng, miệng lưỡi cà lăm không thể nào nói được.
Cố Thành Trung nhìn thấy dáng vẻ khó mà mở miệng của Châu Vũ, không làm khó cô ấy nữa, chỉ là cúi đầu bày tỏ sự cảm kích.
Cô ấy vội vàng ngăn cản, nói: “Anh Trung, tôi không nhận nổi đâu, nếu như không phải là bởi vì tôi, chị Trúc Linh cũng sẽ không trở thành dáng vẻ như bây giờ.”
“Cố Thành Trung tôi không xem quá trình, chỉ nhớ kết quả. Trước đây tôi cùng Trúc Linh chiến tranh lạnh, đã khiến cho cô ấy phải chịu nhiều uất ức, cô vẫn luôn bầu bạn bên cạnh cô ấy, riêng điểm này tôi đã vô cùng biết ơn cô. Sau này, bất cứ khi nào cần đến sự giúp đỡ của Cố Thành Trung này, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”
“Anh Trung, anh thật sự rất trọng tình trọng nghĩa, chị Trúc Linh đúng là đã không nhìn lầm người.” Cô ấy nhìn thẳng vào người đàn ông khí thế hừng hực trước mặt, hơn ba mươi tuổi, tỏa ra sức quyến rũ thành thục.
Cô ấy nghĩ, không có người phụ nữ nào có thể cưỡng lại trước một người đàn ông như Cố Thành Trung.
Thành thục chững chạc, tạo cho người ta cảm giác an toàn mười trên mười.
Một lòng một dạ với người mình yêu, không chút dao động.
Đối với những thứ oanh oanh yến yến kia, nhìn thẳng cũng không thèm nhìn lấy một cái, xem như thể vật vô hình.
Đây là một loại nhân cách hấp dẫn!
Chị Trúc Linh ở bên cạnh anh ấy, bản thân cũng coi như là yên tâm rồi.
Không thể nhìn thấy bản thân hạnh phúc, dù sao cũng phải nhìn thấy những người bên cạnh hòa thuận vui vẻ.
“Cái đó… anh Trung, tôi chỉ hy vọng rằng người nhà tôi được bình an và sống một cuộc sống bình thường.”
“Cô nói những lời này là có ý gì? Cô làm sao vậy? Vì thuốc giải, có phải cô đã làm giao dịch gì đó với Hắc Ảnh hay không?” Cố Thành Trung nhíu chặt chân mày.
“Không có gì… chuyện này đều là bởi vì tôi, cũng nên do tôi đến kết thúc.
Tôi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây.”
Cô ấy sợ mình càng nói tiếp sẽ lộ ra càng nhiều hơn.
. 0ô ấy biết tính tình của Hứa Trúc Linh, nếu như biết bản thân dùng cách này để lấy thuốc giải, nhất định sẽ không uống.
Cô ấy vội vàng rời đi, Cố Thành Trung nhìn thuốc giải trong tay rơi vào trầm tư.