Chương 689: Chính là nhớ em rất nhiều
Người vợ nghe vậy, hơi thở khẽ run lên. Lời nói của Cố Thiện Linh tiếp tục vang vọng bên tai: “K chỉ là một tên gọi mà thôi, tôi cũng không phải là hacker, nhưng đừng quên rằng không ai có thể quen thuộc với Bitcoin hơn tôi.
Làm thế nào mà Josh đã đi được đến bước này, bà biết điều đó mà. Nếu bà muốn Diên là người thừa kế duy nhất và Josh chỉ là một viên gạch lát đường, thì bà có thể giao cậu ta cho tôi.”
“Hãy tử tế với cậu ta. Rốt cuộc cậu ta gọi bà một tiếng mẹ, tính mạng năm trong tay bà, thì bà phải đối xử tốt với cậu ta. Nếu .Josh có mệnh hệ gì, vậy thì đừng trách tôi trở mặt vô bà sao? Đừng quên con gái tôi là người thừa kế tập đoàn Cố Viễn, chỉ cần tôi còn sống, phần vốn chủ sở hữu vẫn có thế nằm trong tay tôi, dù sao thì con bé vẫn chưa đủ tuổi”
“Tôi và Cố Thành Trung tuy rằng tình nghĩa anh em không bàn tới ở đây, nhưng chúng tôi có thể đoàn kết trước những vấn đề lớn quan trọng. Bà thích chơi, phải không? Tôi sẽ chơi với abf bằng mạng sống của Diên, bà dám sao?”
Anh ấy lạnh lùng nói, những lời này giống như được vớt ra từ những tảng băng vậy, không có một chút tình cảm nào.
Bà ta nghe được những lời này, sắc mặt tức giận đến đỏ bừng lên.
Bà ta đích thực không thể làm gì được.
anh, hiện tại vị thế của Diên vẫn chưa vững chắc, bà ta vẫn còn cần sự giúp đỡ của Cố Thiện Linh “Cậu làm nhiều như vậy, chỉ vì .Josh sao?”
Bà ta hạ giọng, hung hăng cau mày, có chút khó tin.
“Đúng vậy, chỉ vì cậu ta. Không được động vào cậu ta, nếu không tôi sẽ không tha cho bà đâu”
“Bà không sợ bị chê cười sao?”
“Cho dù cả thế giới có chê cười thì sao chứ?
Cố Thiện Linh lạnh lùng nói, sau đó quay người rời đi Khi bước đến cửa, chợt nghĩ ra điều gì đó rồi nói : “Lần này, tôi sẽ tính toán với bà sau.
Cứ từ từ, tôi có thời gian. Tôi nghe nói rằng gần đây bà đang chuẩn bị cho khoản đầu tư vào cảng Vettel. Tôi chỉ e rằng điều đó sợ là không thể.
“Cậu.”
Đồng tử của bà ta co lại, tức giận đến mức không thể nói nên lời.
Bà ta chỉ có thể nhìn Cố Thiện Linh rời đi, mà không biết phải làm gì.
“Điên rồ, tất cả đều điên ồ! Một người thì vì một người phụ nữ, ba lần bốn lượt chống lại mệnh lệnh của tôi. Còn một người, lại vì tên khốn vô giá trị, mà dám đe dọa tôi!”
Bà ta tức giận đến mức vứt hết đồ đạc trên bàn làm việc, cả người run rẩy..
Cố Thiện Linh ra khỏi cửa nghe được những lời đó của bà ta, khế nhíu mày.
Trong mắt bà ta, Josh chỉ là một tên khốn vô giá trị sao?
Trong trái tim của anh, không ai có thể thay thế được cậu ấy, đó là một vật báu vô giá.
Xã hội hỗn loạn này, anh không có ai bên cạnh chở che, vậy thì sẽ cùng cậu ta sống trọn cả đời.
Anh đã chọn con đường này từ sáu năm trước và đến bây giờ chưa bao giờ hối hận.
Dù đã từ bỏ rất nhiều lần, nhưng… anh vẫn không bao giờ thấy hối hận.
Anh quay trở lại biệt thự và đến bên cạnh giường của .Josh, anh ta đã tỉnh.
Josh đã hôn mê vài giờ trước khi bình phục sau cơn sốt.
Đôi mắt anh ta trống rỗng, nhìn lên trần nhà một cách vô hồn.
“Josh”
Cố Thiện Linh lo lắng gọi tên.
Sau đó Josh mới phản ứng lại, quay sang nhìn anh ấy.
“K… anh đã về rồi đó sao”
“Xin lỗi, tôi sẽ không bao giờ rời bỏ em nữa. Bây giờ tôi đã không còn là Cố Thiện Linh nữa, từ lúc bắt đầu được gọi là K, chuyện của hai nhà Ôn và nhà họ Cố không còn liên quan gì đến tôi nữa rồi”
“Không trách anh được. Là tôi đã quá vô dụng, cứ tưởng mẹ tôi đã cho tôi một cuộc đời mới, nhưng không ngờ bà ấy lại chỉ muốn lợi dụng tôi, chờ tôi hết giá trị lợi dụng mà thôi, thế anh thì phải làm sao bây giờ?”
“Đều trách tôi không tốt, để anh bị liên lụy trong đó”
.Josh tràn đầy áy náy nói “Em và tôi, chúng ta sẽ không còn phải xa nhau nữa rồi”
“Đúng rồi. Anh đã đi dự đám cưới, phải không? Anh có thể kể cho em nghe về cảnh ở đám cưới không, tôi cũng muốn có một đám cưới, nhưng, chúng ta ai sẽ là chú rể ai sẽ là cô dâu được nhỉ?”
“Đương nhiên tôi là chú rể, còn em là cô dâu, làm sao em có thể là chú rể được chứ?
Đừng nói với tôi những chuyện vớ vẩn như vậy nữa ở đây nha”
Giọng anh ấy trở nên nhẹ nhàng, Josh không thể nhịn được cười.
Khóe miệng nhếch lên nhưng đã ảnh hưởng đến vết thương trên má.
‘Vết thương vừa mới đóng vảy giờ lại chảy máu.
.Josh muốn đưa tay lên má lau vết máu, nhưng vô lực, Cố Thiện Linh nhanh chóng nhẹ nhàng lau má cho anh ta.
“Có phải tôi trông xấu xí lắm không?”
“Không có, vẫn đẹp như trước mà”
“Vậy thì tốt. Tôi chỉ sợ anh ghét tôi thôi”
Rồi anh ta nhắm mắt lại vẻ đau đớn, Cố Thiện Linh là động lực sống duy nhất của .Josh lúc này.
Mà Hứa Trúc Linh căn bản cũng không lên máy bay, vừa mới ra khỏi biệt thự, không hề ngờ được rằng Cố Thành Trung đã đến ngay trước mặt.
Anh cùng Cố Thiện Linh cùng một lúc chạy tới biệt thự, thậm chí cũng đã đi tìm Lance, xác minh Hứa Trúc Linh không có vấn đề gì, người không có ở đó, thì liền lập tức chạy tới đây.
Nhìn thấy Hứa Trúc Linh không bị thương gì, anh tiến đến ôm cô vào lòng, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Anh không sao chứ?”
“Anh không sao, chỉ là… anh nhớ em quá thôi”
Phó Tây Du bất đắc dĩ sờ sờ mũi, bất lực nói.
Cố Thành Trung nghe vậy, mắt hơi nheo lại, kéo Hứa Trúc Linh ra sau lưng.
“Anh muốn làm gì Trúc Linh?”
“Chuyện của hai anh em bọn họ là do cô ấy, người buộc chuông nhất định phải tháo chuông, tôi dẫn cô ấy đi, cũng không có gì là quá đáng đúng không?”
Phó Tây Du vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại nói ra những điều vô nghĩa.
“Anh là người của Lance, từ khi nào đối với chuyện của anh em Josh lại cảm thấy hứng thú như vậy chứ?”
“Tôi cũng không phải là thuộc hạ của ai cả, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của chính mình mà thôi. Trúc Linh, xem ra cũng không cần tôi đưa em trở về nữa, em tới đây, tôi nói với em một chuyện này, đảm bảo em sẽ không hối hận. Tôi biết rất nhiều bí mật đó!”
Giọng Phó Tây Du trầm ấm và ngọt ngào, giống như một chiếc hộp nhạc Pandora, có chút mê hoặc.
Hứa Trúc Linh nghe vậy, khó xử nhìn cả hai người, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Phó Tây Du muốn nói gì? Chẳng lẽ là chuyện của Cố Thành Trung sao?
Cô nhíu mày, cuối cùng vẫn tiến lên một bước.
Điều này khiến cho lông mày Cố Thành Trung nhướng lên, ánh mắt lạnh lùng lập tức trở nên kinh hãi “Trúc Linh?”
“Em qua đó nghe một chút thôi, rồi sẽ nhanh chóng quay lại ngay mà Cô bỏ tay Cố Thành Trung ra, đi đến trước mặt Phó Tây Du.
“Anh muốn nói gì với tôi?”
Cô lo lắng hỏi.
Phó Tây Du dùng bàn tay to lớn kéo mạnh eo cô về phía mình, khiến hai thân thể trong chốc lát áp sát vào nhau.
Đôi môi mỏng của anh ta áp lên vành tai cô, từng luồng hơi thở nóng rực quét qua ốc tai.
“Bằng cách này, thì anh ấy mới không thể nghe thấy được”
“Cái gì cơ?”
Cô kinh hãi, như này là quá thân mật rồi!
Chỉ nghe thấy anh ta thì thầm, cô cũng chỉ nghe được loáng thoáng, lập tức Cố Thành Trung lao tới kéo cô ra.
Không chút do dự, anh tung nắm đấm của mình một cách quyết liệt, nhưng Phó Tây Du đã giữ chặt nằm đấm của anh.
Anh ta cười, trông rất đẹp trai, giống như một con quái vật vậy.
“Cố Thành Trung, anh đã trở nên yếu hơn rồi đó, thân thể của anh… không còn nhanh nhẹn như trước nữa rồi” Anh ta cười một cách kỳ quái, lời nói có ý tứ sâu xa.