Chương 1891
Trái tim Phó Thanh Viên cũng theo đó mà quặn thắt lại, cậu ta đã quá sơ ý rồi.
Nếu như cậu ta biết Diệu Miêu muốn đi điều tận gốc về Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử thì chắc chắn cậu ta sẽ ngăn cô ấy lại.
Rất nhanh sau đó, bác sĩ đã tới.
Phó Thanh Viên vô thức kéo chăn lên, che chắn lại vai của Diệu Miêu.
Bác sĩ nóng lòng cứu người, không để ý đến động tác nhỏ này của cậu ta.
Ông ta bôi thuốc lên trên miệng vết thương trên mặt, sau đó băng bó lại, dùng gạc bịt kín lại.
Tiếp theo đó, ông ta bắt đầu xắn tay áo, chuẩn bị xử lý vết thương trên vai.
Nhưng Phó Thanh Viên lại một mực giữ chặt chăn.
“Cậu năm… Cậu làm thế này là đang làm gì vậy? Không phải tìm tôi đến cứu người sao?”
Phó Thanh Viên nghe thấy lời của ông bác sĩ thì sắc mặt có hơi kỳ lạ, cuối cùng nghiên răng nghiến lợi mở chăn ra, chỉ để lộ ra chỗ bị thương trên bả vai.
Nếu còn kéo xuống tiếp thì chính là cảnh xuân trong lòng người.
Phần áo bị cậu ta xé có hơi to. Cậu †a nhìn thì được, người đàn ông khác thì không được.
“Nếu như mắt ông dám nhìn lung tung đến nơi khác, tôi lập tức khoét mắt ông ra.”
Giọng Phó Thanh Viên tràn ngập mùi đe dọa.
Bàn tay cầm nhíp của bác sĩ run rẩy.
Đây còn là cậu năm mà ông quen thuộc sao?
Không phải là một tên ngốc sao?
Sao có thể nói ra những lời ác động như vậy?
“Cậu… Cậu năm?”
“Nhanh lên, đừng ngẩn ngơ ở đó nữa.
Phó Thanh Viên thúc giục…
Bác sĩ cũng không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng xử lý vết thương của Diệu Miêu.
Bận rộn suốt hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng đã xử lý xong, trên trán bác sĩ cũng đầy mồ hôi.
“Chuyện hôm nay, trời biết, đất biết, ông biết, tôi biết, cô ấy biết. Nếu như có người thứ sáu biết được, đừng trách tôi không khách sáo.”
“Gậu năm… Đầu cậu… Cậu đã trở về bình thường rồi, phải không?”
Bác sĩ nắm rất rõ hồ sơ bệnh án của mỗi người trong căn nhà này. Trước đây, bệnh viện đã chẩn đoán cục máu bầm trong đầu của Phó Thanh Viên có dấu hiệu tiêu biến, nói không chừng có thể hồi phục thành người bình thường.
Ông ta không ngờ chuyện này lại là thật.
“Cậu năm, cậu bảo tôi câm miệng cũng được, nhưng không bằng để tôi chụp não cho cậu, kiểm tra lại một chút.
Cậu được như thế này thì đúng là kỳ tích của y học. Bệnh hơn mười năm mà vẫn có thể hồi phục bình thường, cũng để tôi được thơm lây.”
“Được.”
Phó Thanh Viên cũng muốn biết tình hình phục hồi hiện giờ của bản thân.