Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1107

Trong khoảng thời gian này cô ấy rất không vui, lúc đầu cô ấy điên cuồng, cuối cùng nhận ra sự thật, nhưng lại chìm đắm trong pi muộn.

Anh ta nghĩ… rằng có Thiện Ngôn ở đó thì cô ấy sẽ an ủi phần nào.

nhưng điều đó càng làm cô ấy thêm đau.

Chắc chắn Bạch Minh Châu đã rất đau lòng…

“Minh Châu, anh đã trở lại. Lần này, Ôn Mạc Ngôn có thể toàn tâm toàn ý yêu em, bao gồm cả phần của Thiện Ngôn. Từ nay về sau, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa”

Bạch Minh Châu còn chưa tỉnh, nhưng mà khóe mắt ươn ướt, một giọt nước mắt như pha lê rơi xuống.

Bạch Minh Châu thức dậy vào sáng sớm hôm sau, sau khi được sát trùng vết thương và được tiêm thuốc an thần thì cô ấy cũng đã ngủ thiếp đi.

Cô ấy mở mắt ra nhìn trần nhà, ngửi thấy mùi nước khử trùng quen thuộc, trong lòng khẽ run lên.

Kỉ ức lại chen chúc nhau ùa về.

Khi cô ấy đang hôn mê, lúc nào cô ấy cũng có thể nghe thấy giọng nói của Thiện Ngôn, cô ấy muốn đáp lại, nhưng mà lại không thể cử động, mí mắt nặng tru, rốt cuộc cũng không nhấc lên được.

Khi biết Thiện Ngôn muốn hy sinh bản thân thì cô đã hoảng sợ vô.

cùng.

Cô ấy biết mình phải tỉnh lại, liều mạng tỉnh dậy, cô ấy không muốn anh ta chết.

Anh ta đến thế giới này chắc hản là còn có việc khác cần phải làm, không phải chỉ vì bản thân cô ấy.

Nếu thật vậy thì anh ta… quá đáng thương.

Khoảnh khắc Bạch Minh Châu nhìn thấy anh ta thì nước mắt chảy ròng ròng, không kịp lau đi.

Anh ta vẫn còn sống, lòng bàn tay còn nóng, anh ta vẫn ở đó!

Ý niệm này nảy mầm, cô ấy mừng rỡ vô cùng, liều mạng ôm chặt lấy anh ta.

Điều này cũng làm Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại.

“Minh Châu…”

Bạch Minh Châu nghe được giọng nói quen thuộc này, không khỏi tự hỏi mình có phải đang nằm mơ hay không, vậy mà cô ấy lại còn có cơ hội nghe thấy anh ta gọi tên mình.

“Anh chưa chết, thật tuyệt, tôi còn tưởng anh đã vĩnh viễn rời xa tôi rồi. Thiện Ngôn, không phải anh yêu tôi và nghe lời tôi nhất sao? Vậy thì bây giờ tôi ra lệnh cho anh, sau này anh không được phép làm chuyện ngu ngốc nữa. Tôi muốn anh ở bên cạnh tôi, tôi không cho phép anh đi đâu cả”

“Tôi đã mất đi Ôn Mạc Ngôn rồi nên tôi không thể mất anh được nữa, tôi xin anh, đừng rời xa tôi nữa, sau này anh không được phép làm chuyện ngu ngốc “Đáy lòng tôi vẫn không ngừng nói với tôi rằng tôi đã yêu anh, bởi vì anh càng ngày càng giống Ôn Mạc Ngôn. Tôi đã đặt hết tình cảm của mình dành cho Ôn Mạc Ngôn trên người anh rồi, tôi không biết chuyện này có hoang đường hay không nhưng mà điều tôi biết là tôi thật sự yêu anh. Anh càng ngày càng giống anh ấy làm tôi không thể nào phân biệt được. Tôi cũng không muốn như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình quá đáng…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK