Chương 660: Âm thanh lả lướt
“Em có biết anh đã lo lắng như thế nào không?”
Trong lời nói của anh ấy có hơi chút nghiêm khắc, nhưng nhiều hơn trong đó là sự dịu dàng.
Trái tim cô dịu ngay lập tức, mùi hương nam tính quyến rũ từ cơ thể người đàn ông tràn ngập trong mũi cô.
“Em bị lạc đường, sau đó thì gặp Diêm nên bọn em đã cùng nhau đi về”
“Em không sao chứ?”
“Không sao, anh nhìn em này, chân tay vẫn còn đủ”
“Nói nhảm gì thế”
Cố Thành Trung liếc nhìn trong bất lực, sau đó kéo cô về phía sau mình, rồi cảm ơn Diên.
“Vợ sắp cưới của tôi có chút bướng binh, lại gây thêm phiền hà cho cậu rồi, thật thực xin lỗi nhị Diên khẽ nhẹ xua tay, hàng mi dài xụp xuống, che đi sắc mặt phức tạp khó hiểu ở bên trong, tay nắm chặt tay vịnh, càng năm càng chặt.
Sau đó Cố Thành Trung đưa cô đi chỗ khác.
Buổi tiệc diễn ra rất náo nhiệt và còn kéo dài đến đêm khuya.
Ngoài ra còn có màn đốt lửa trại vào buổi tối, bầu không khí luôn trông trạng thái sôi động.
Antonio gọi Cố Thành Trung đến phòng làm việc có chuyện cần nói.
Còn Hứa Trúc Linh luôn theo sau Ôn Thanh Hoàn, như thể cô sợ sẽ đi lạc lúc nào. Trong phòng làm việc, Antonio đang ngồi loay hoay với ván cờ của mình, nói “Nước này khó đi quá, chiến thuật vây đánh này thật khiến người ta đau cả đầu, cậu dạy tôi chơi được chứ, những người được tôi mời đến đúng là một đám phế vật”
Cố Thành Trung khế gật đầu, anh liền di chuyển quân đen.
Sau cùng, không ngoài mong đợi, số quân đen chiếm thế thượng phong, quân trắng rơi vào tình thế cấp bách.
“Thì ra là phải đi như vậy sao, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi”
Antonio đột nhiên mở miệng cười lớn.
“Tôi chấp nhận rồi, dù có cho thêm thời gian đi chăng nữa thì có lẽ, những thế hệ sau này của tôi cũng không đủ may mắn để thẳng”
“Cậu khiêm tốn rồi, chưa từng thấy hậu thế nào lại khiêm tốn như vậy, đúng là phải khiến người khác nhìn vào bằng cặp mắt khác. Gần đây vài đứa con của tôi cũng vì cậu mà hao tâm tổn sức”
“Nếu như ông có thể xác định ứng viên, thay vì để cho anh em bọn họ đấu đá lẫn nhau như vậy thì tôi cũng không còn phải làm gì nữa. Với lại tôi thực sự không muốn liên quan đến chuyện này, cái chết của anh cả, từ lâu đã có dính líu đến gia tộc Kettering. Bây giờ ông muốn tìm tôi tính sổ, vậy còn tôi phải tìm ai tính số đây?”
“Nghe qua giống chó Tây Tạng này chưa?
Một bào thai chín đứa con, rồi chúng sẽ cần giết lẫn nhau, chỉ đến con chó cuối cùng chiến thắng mới trở thành chó ngao Tây Tạng thực sự. Còn có con rồng phương đông nữa, rồng sinh chín đứa con, lẽ nào tất cả đều có thể trở thành rồng sao?
“Cậu cũng đã trải qua cảnh anh em tương tàn, giết hại anh trai của mình, tôi cũng là người trải qua cuộc tương tàn với anh em của mình để leo lên đến địa vị này. Tôi có hai người con, tiềm năng của bọn nó rất lớn. Hẳn nhiên tôi muốn bọn chúng đấu đá lẫn nhau, giành lấy quyền tiếp quản của gia tộc. Dùng một mạng đổi lấy vận mệnh của gia tộc thì có là gì?”
Antonio nói chuyện tỏ ra vẻ cực kì bình tĩnh, đoán trong bốn đứa con của mình, tùy tiện loại bỏ vài đứa, ông ta chắc hẳn cũng không thấy đau lòng.
Trên con đường đẫm máu bước đến vinh quang, trái tim phải vững vàng và nhãn tâm hơn người thưởng rất nhiều.
Cố Thành Trung sau khi nghe xong không nhịn được cười phá lên, nói : “Ông nói rất có lý, kẻ thẳng làm vua, thua sẽ bị loại bỏ. Xem ra ông đã định được người kế thừa là ai, còn kẻ thua có không muốn cũng phải chịu lấy số phận”
“Cho nên, để tự bọn chúng đấu đá lẫn nhau, chỉ cần không lật mặt ra, khiến người làm bố như tôi đây mắt mặt trước thiên hạ, thì còn lại muốn sao cũng được. Tôi biết cậu cũng có liên quan đến vụ này, còn thêm cả người phụ nữ kia của cậu nữa, cũng khiến cái gia đình này của tôi giờ cũng không yên ổn chút nào, hôm nay liếc qua cũng thấy có chút quyến rũ, nhưng nếu đem so với Lucia thì cũng không có gì đặc biệt”
“Hứa Trúc Linh cũng là do ông mời đến sao?
“Đúng vậy, chỉ là muốn gặp thử thôi, không thể sao?”
Antonio cười nói, giọng điệu trầm nhẹ khó lường khó mà đoán trước được.
“Cô ấy không cần phải mang so sánh với bất kỳ ai cả, chỉ cần cô ấy là người tốt nhất trong lòng tôi là được “Người làm việc lớn, không nên vì những chuyện này mà bị phân tâm. Một thăng nhóc như cậu, vẫn còn phải luyện nhiều hơn nữa. “
“Về việc này, e rằng không thể được. “
“Đế lộ điểm yếu của bản thân trước người khác như vậy, không phải cách làm của kẻ thông minh”
“Vi tôi có thể bảo vệ cô ấy, chỉ cần ai dám làm hại đến cô ấy, tôi quyết sẽ không nương tay.”
Từng câu từng chữ của Cố Thành Trung khiến người khác không khỏi rùng mình Antonio đã nhận ra điều này, anh nhìn thoáng qua và mỉm cười một cách đầy ẩn ý.
Quân trảng đen xen kẽ vào nhau, ông thở dài nói: “Trên đời này căn bản không có đúng và sai. Chỉ có kẻ chiến thắng và sống đến sau cùng, mới có tư cách nói đúng sai.”
“Tôi thích câu nói kia của cậu, kẻ thẳng làm vua, thua làm giặc. Lịch sử là do con người viết nên, chỉ có kẻ chiến thắng, mới có thể viết nên những chương hào hùng của bản thân. Gia tộc Kettering còn sẽ tiếp tục tỏa sáng hơn nữa”
Cố Thành Trung không có phản ứng gì.
Không có thứ gì trên đời là bất bại mãi mãi.
Antonio có dã tâm rất lớn, ông ta mong muốn sự phát triển bền vững trong cả gia tộc.
Kettering Nhưng Cố Thành Trung lại nghĩ rất đơn giản.
Anh nguyện làm tất cả, chỉ cần đổi một người lấy một đời bình an.
Những kẻ tham lam thường có kết cục rất thảm bại.
Cố Thành Trung và Antonio đánh xong ván cờ thì đã rời đi, bên ngoài trời cũng đã rất muộn rồi.
Antonio nhìn Cố Thành Trung rời đi, từ đôi mắt xanh trong suốt của ông ta hiện ra một ánh mắt kỳ dị.
Sau khi Cố Thành Trung bước ra, anh cảm giác có điều gì đó không đúng ở đây.
Ý thức bắt đầu bị mất đi, chân tay bỗng rã rời.
Anh phải dựa vào vách tường mới đỡ hơn đôi chút.
Trước mắt anh là một màn mờ nhạt, không nhìn thấy rõ ràng.
Anh còn nghe thấy tiếng bước chân tiến lại phía bên mình, còn chưa kịp nhìn rõ đó là ai thì anh đã gục xuống đất.
Giây tiếp theo, anh như rơi vào vòng tay của ai đó.
Đối phương dường như không để đỡ nổi anh, nhưng vẫn cố hết sức dìu trong một cơ thế mỏng manh có thế bị đố lúc nào không hay biết.
Hứa Trúc Linh đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Cố Thành Trung trở lại, lo lắng có thể anh đã xảy ra chuyện gì không hay.
Cô gọi đến hai cuộc điện thoại cũng không một ai bắt máy.
Cứ cách mười phút cô lại gọi một lần.
Lần này thì có người bắt máy rồi.
“Cố Thành Trung à…”
Cô vẫn chưa kịp nói xong thì phía đầu dây truyền đến một giọng nói của phụ nữ.
“Bonnie, em biết là anh vẫn còn yêu em ‘Đương nhiên là anh vẫn còn yêu em rồi, chúng ta đã bên nhau lâu như vậy, không một ai có thể thay thế chúng ta. “
Đây là…. giọng nói của Cố Thành Trung và Lucia, tiếp đến là âm thanh của những lần chạm môi kèm theo tiếng quần áo bị xé đi.
Cô như chết lặng đi.
Cô siết chặt lấy điện thoại trên tay, không ngừng thở dốc.
Con tim như bị xé ra thành từng trăm mảnh Điện thoại vẫn đang được gọi đến, dường như những người phía đầu dây kia không nhận ra việc có người đang nghe lén.
“Bonnie, những lời lẽ hiện giờ của anh đều là thật chứ? vậy thì tại sao anh lại đến bên Hứa Trúc Linh vậy, anh có biết em đau lòng như thế nào không?, đừng mà… Bonnie ở đây không cởi được đâu…”
“Em vốn dĩ là của anh, đến anh còn không được phép, thì ai mới được phép?” Những lời lẽ đê tiện của tên đàn ông ở đầu dây bên kia truyền đến tai cô, người cô sững sờ, không dám tin đây chính là Cố Thành Trung.
“Anh trước đây ở bên cạnh cô ta, chỉ là muốn che đi phân thận của hai chúng ta, em là cô ba của gia tộc Kettering, cái chết của anh cả không tránh khỏi có liên quan đến gia tộc Kettering, anh không thể làm điều gì có lỗi với anh cả nhưng mà em phải tin tưởng anh, tâm hồn và thể xác này của anh chỉ trung thành với mỗi mình em thôi. “
“Cái cơ thể gầy gò ốm yếu của cô ta anh không hứng thú chút nào ,chỉ có mình em là nguyện cùng anh đồng cam cộng khổ, còn cô ta luôn gây thêm phiền phức cho anh, anh ở bên cô ta cũng chỉ để chọc giận em mà thôi”
“Thật sao…Bonnie? Hãy nói yêu em đi”
“Luecia…anh chỉ yêu mỗi mình em”
Bụp.
Tiếng điện thoại rơi xuống đất, những lời lẽ sau đó không cần nghe cũng biết là gì.