Chương 1991
Không truy cứu bữa sao?”
“Xem ra em vẫn muốn chọc giận anh?”
“Không không không, doanh số ổn rồi, không nói nữa không nói nữa, chồng yêu quý của em em đi pha nước tắm cho anh nhé nhé nhé!”
Hứa Trúc Linh quơ tay múa chân nhảy xuống giường, nhanh như chớp chạy ngay vào nhà vệ sinh.
Cố Hàn Trung cảm thấy đầu anh rất đau, anh đứng ngoài ban công hóng gió một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Ở những phòng khác, mỗi phòng đều có cách riêng để quản lý vợ mình.
Ngày thứ hai, ba người đàn ông ra ngoài, trong nhà những lá bài “không thể nhìn thẳng” đang bị tiêu hủy không dấu vết.
Hứa Trúc Linh và Bạch Minh Châu vân có thể đi lại bình thường, Châu Vũ thì hoàn toàn không thể bước xuống giường chạm đất, còn mời cả bác sĩ đến kê thuốc uống.
Bạch Minh Châu không nhịn được mà thở dài: “Tường cách âm nhà cậu thật tốt, tối qua hai người chiến đấu ba trăm hiệp luôn sao, tớ ở sát vách mà không nghe được gì cả, thật đáng gờm.”
Hứa Ý Noãn nghe xong thì bất lực đánh cô ấy một cái.
Cô ấy là một người phụ nữ đã kết hôn, nói như vậy không cảm thấy xấu hổ, còn người ta là khuê nữ chưa chồng, da mặt mỏng manh lắm đấy.
Sắc mặt Châu Vũ đỏ ửng lên, xấu hổ vùi đầu xuống giường.
Thật là khốn cùng!
Châu Vũ điên cuồng nhớ lại phải thoa thuốc cho bên dưới, thật là xấu hổ ngượng ngùng!
Bạch Minh Châu cười cười, nói: “Đừng có ngại, ở cùng tôi một thời gian thì da mặt sẽ dày lên thôi.”
“Được rồi được rồi, để Châu Vũ nghỉ ngơi đi, chúng ta ra ngoài thôi.”
Hai người ra khỏi phòng đi xuống lâu uống trà trò chuyện.
“Thật ra…sẽ có cách thôi, cậu có tin không.”
“Nói như thế nào?” Hứa Trúc Linh nhìn Bạch Minh Châu một cách nghi ngờ hỏi.
“Nếu như không còn cách nào, thì người đàn ông của cậu không thể kiên trì cho tới tận bây giờ, trong lòng anh ấy có tính toán, chỉ là dù cho cách gì cũng đều phải trả giá. Cũng có thể là anh ấy đang cân nhắc xem sự trả giá này có đáng không, bản thân anh ấy có gánh vác nổi không. Bên kia rất khó đối phó, nhưng mà người đàn ông của cậu cũng không phải người nhàn rồi, bây giờ bên cạnh anh ấy có nhiều trợ lý như vậy, nhất định là muốn chiến đấu mạnh mẽ một trận.” : “Vậy sao? Tớ cũng không rõ nữa.”
“Cậu á trong nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, nhưng mà tớ nhìn vào các cậu, tớ luôn cảm giác là có cách.”
“Nhưng mà mong là như vậy, bất kể là trả giá cái gì thì tớ và anh ấy cũng đều chịu được, không gì là không thể cả. Đều là từ cuộc sống lơ lửng này dân tới, ngoài anh ấy ra, thì cũng chẳng có gì mất đi cả.”
Bạch Minh Châu nghe xong lòng cô ấy nặng nề trùng xuống, xoa đầu Hứa Trúc Linh cười lớn: “Đừng nghĩ lung tung, đây đều là chuyện của đàn ông, chúng ta đừng làm loạn ở trong trận chiến là được rồi. Bọn họ nghĩ răng thu hết những bảng biểu xong thì tớ không có cách gì sao? Tớ có mang theo ổ cứng bên trong có rất nhiều tài liệu.”
Hứa Trúc Linh vừa mới uống một ngụm trà, còn chưa kịp nuốt xuống thì đã phun ra ngoài.
Mặt Bạch Minh Châu dính đầy trà, nói: “Sao vậy, muốn giết tớ sao?”
“Không phải…sao cậu lại giống Vy Oanh như vậy, năm đó tớ đã phải trả một cái giá đau đớn, cho nên tớ mới không cùng cậu thông đồng làm chuyện bậy bạ.”