Chương 2341
Cô thề rằng, sự tốt bụng. của bản thân sau này sẽ cân đo đong đếm mà làm.
“Cô chỉ cần thả con tôi ra, cô muốn gì tôi cũng sẽ đồng ý với cô!”
“Đó là con của tôi.”
Cô ta kịch liệt quát lên.
“Được, bất luận là con của ai, nó đều vô tội cả. Nó mới vài tháng tuổi, đứng ở đầu gió sẽ bị trúng gió, sẽ bị bệnh. Thể chất của nó vốn dĩ đã yếu rồi, cô cũng không muốn nó được tiêm thuốc được uống thuốc có phải không?”
Những lời này vừa nói ra, trong mát Caroline lóe lên tia do dự.
Cô ta thật sự rất yêu đứa bé này, từ lâu đã xem cậu bé như cốt nhục của mình.
Bất cứ bà mẹ nào cũng không nỡ thấy con mình bị bệnh.
Hứa Trúc Linh chầm chậm nhảy qua, ngay khi vừa rơi xuống thì cô đã lao tới, trực tiếp kéo đứa bé vào trong lòng.
“Con của tôi!”
Trong nháy mắt Caroline mất đi lý trí, giật lấy tóc của cô.
Hứa Trúc Linh chỉ cảm thấy da đầu của mình gân như bị xé rách.
Cô dốc sức liều mạng duỗi dài cánh tay, dùng sức đưa đứa bé cho Cố Thành Trung, ngay khi Cố Thành Trung vừa vặn nhận lấy đứa bé thì không ngờ bên tai lại truyền đến một tiếng kêu gào thất thanh.
“Gô… tôi phải giết chết cô, cô phải cùng tôi đi chết!”
Caroline giống như phát điên thật rồi, trực tiếp kéo Hứa Trúc Linh nhảy ra khỏi hàng rào chăn.
“Trúc Linh”
Cố Thành Trung chạy đến thật nhanh, hai người nháy mắt đã rơi xuống nước.
Cho dù kỹ năng bơi của cô có tốt thế nào, bên người có một người sống sờ sờ bám víu, mặc cho cô dùng cả tay lần chân bơi lên cũng không thể.
Cô buộc phải nuốt xuống vài ngụm nước biển, vừa mặn vừa chát.
Caroline bấu lấy trên người cô, khoảng cách càng ngày càng xa mặt nước, cuối cùng từ bỏ không giấy giụa nữa.
Mệt mỏi quá, thật sự rất mệt mỏi.
May mà đứa bé không sao, Cố Thành Trung từ trước đến nay chưa từng chăm sóc qua trẻ nhỏ, liệu có làm tốt hay không?
Cô không biết, hiện tại cũng không thể quản nhiều như vậy được nữa.
Thân thể càng ngày càng nặng, không thể hít thở, trong mũi toàn là nước.
Mí mắt cũng nặng trĩu, dân dân nhằm mắt lại.
Đúng lúc này, sóng nước rung chuyển một hồi, tựa như có thứ gì đó nặng nề đảm xuống.
Giây phút cuối cùng khi đôi mắt nhằm lại, cô dường như nhìn thấy khuôn mặt của Cố Thành Trung, anh đang liêu mạng bơi về phía mình.
Cô như thấy được một tia hy vọng, vươn tay lên muốn bắt lấy.
Thế nhưng… bàn tay vươn ra được một nửa đã buông xuôi rũ xuống, không chống đỡ được nữa.
Cô như thể trở thành một hồn ma cô độc, đi trên một con đường văng xung quanh không có ai, cho dù mặt trời có lên cao bao nhiêu cô vấn cảm thấy âm u kinh khủng.