Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 623

Cả một đời…

Thiếu một phút, thiếu một giây cũng không được tính là một đời,

Mỗi năm anh ít đi một tuổi còn cô thị thêm một

Sớm muộn gì cũng có một ngày, cô sẽ đuổi kịp tuổi. anh!

Cổ Thành Trung nghĩ ngợi hết tất thảy cũng gần mười ngày, phía hội đồng quản trị của tập đoàn Cổ Linh đang giục rất gắt, rất nhiều chuyện quan trọng cũng đang đợi quyết sách của anh, vì vậy anh không thể không đích thân ra mặt.

Buổi sáng lúc anh thức dậy thì Hứa Trúc Linh thì vẫn còn đang ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng. Mấy ngày này anh tạm gác lại hết mọi gánh nặng để cùng đi ngủ, củng thức dậy với cô. Đã rất nhiều năm rồi anh không có thói quen ngủ nướng nhưng bây giờ anh lại thấy cũng nằm là trên giường với Hứa Trúc Linh lại là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.

Thức dậy rồi rề rà thêm một lúc nữa thì lại càng hay hơn.

Hứa Trúc Linh cảm giác thấy nửa bên chăn không có ai, không còn hơi ấm nữa thì biết là anh đã ra khỏi giường.

Cô mơ màng mở mắt ra thì thấy anh đã mặc vest, mang giày và thắt cà vạt chỉnh tế.

Suýt chút nữa là cô đã quên anh phải đến tập đoàn.

“Anh phải đi rồi hà? Em tiễn anh…”

“Không cần đâu, em cứ ngủ phần em đi, buổi trưa anh có cuộc họp chắc không về ăn cơm kịp, anh sẽ cố gắng tối về sớm với em.

“Không sao, công việc quan trọng”

“Không quan trọng bằng em, em luôn đè nặng ở đây, lâu như vậy rồi nhưng vẫn chưa hề lung lay

Anh nắm lấy tay cô rồi đặt lên tim mình.

Dù cách một lớp áo nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm nóng ran từ trong lồng ngực anh, “Anh… ý anh nói là tin đã mộp lên sao?” Cô vừa mới thức dậy nên dầu ốc không được nhạy bản cho lắm. không khí lãng mạn vốn có bỗng dưng tan biến hoàn toàn.

Cổ Thành Trung ngày ra, không biết nên cười hay nên khóc.

Cô thật là biết làm người ta mất hứng.

“Hứa Trúc Linh, em là lợn hà?”

“Anh đang chế em ăn nhiều một cách trả hình đấy

Cô lập tức cuống lên.

“Thôi bỏ đi, người ngốc có phúc của người ngốc, anh đã nhặt được bầu vật rồi.”

“Sao anh lại nói em ngốc?”

Cổ Thành Trung và nhẹ lên đầu cô, bảo cô mau chóng đi ngủ, IQ của họ hoàn toàn không thuộc cùng đẳng cấp, họ nói chuyện cũng không bắt được đài của nhau.

Hứa Trúc Linh ngoan ngoãn ngủ tiếp, cô thật sự không muốn dậy sớm. hà?” Có Thành Trung gửi một nụ hôn thật sâu trên trần cổ, sau đó mới rời đi với vẻ đầy lưu luyến,

Anh đến Cổ Linh trước để giải quyết các vấn đề về máu dịch quốc tế.

Buổi chiều anh đến J&C tham gia một cuộc họp bảo, vì dự ár đầu tư đã hoàn công nên anh cần phải đích thân đến đó một chuyến.

Còn Ngôn Minh Phúc thì đã đợi anh từ sớm.

Cổ Thành Trung nhìn thấy ông ấy bước vào thì nói: “Ông đến tìm tôi là để thuyết phục tôi cùng anh đối phó với Kettering sao?”

“Vậy thì phải để ông thất vọng rồi, tôi sẽ không vì mình mà gây hấn thêm với bất kì một kẻ thù nào nữa, tôi có thể không có trách nhiệm với bản thân nhưng tôi không thể không có trách nhiệm với Hứa Trúc Linh “Yên tâm, tôi không nóng vội vậy đâu. Để bảo thủ cho Thầm Thanh thì tôi phải đi từ từ từng bước một. Cậu là đồng minh mà tôi cần nhất nhưng tôi cũng biết bây giờ cậu sẽ không giúp tôi. Có điều không sao cả, sớm muộn gì thì cũng có một ngày chúng ta sẽ bắt tay với nhau.

“Tự tin vậy sao?”

Cổ Thành Trung chau chặt mày, khỏe mắt khẽ nhích lên, ánh mắt đầy ẩn ý

Khoảng thời gian gần đây Ngôn Minh Phúc có phản già nua, gốc râu xanh mọc lên dày đặc.

Mái tóc đen nhánh của ông ấy đã sớm bạc hoàn toàn, bị người ta hiểu làm là một ông lão đã sáu bảy mươi tuổi thì cũng là chuyện rất có khả năng. Ngôn Minh Phúc nhìn thẳng vào ánh mắt xa xăm của anh và nói: “Vì cây muốn lặng mà gió chẳng chịu ngừng. Kettering đã đầu tư vào Ôn Phước và nắm giữ số cổ phiếu có quyền biểu quyết nhất định. Ôn Phước liên minh với gia tộc Biellmann nên thế lực ở London cũng không nhỏ, cũng có thể nói là một trong số những thế lực thuộc cấp trung lưu. Nhà họ Ôn đã định sẵn không thể thoát khỏi cuộc nội chiến với Kettering.”

“Cậu tưởng rằng bản thân có thể đứng ngoài cuộc nhưng lại không biết rằng mình đã lún sâu vào từ lâu.

“Cậu không muốn đấu với Kattering nhưng Lance và Josh đều đã xếp cậu vào đối thủ trong giả thiết của họ rồi. Mỗi một bước trong kế hoạch của bọn họ đều liên quan đến biến số là cậu. Hơn nữa, công ty con của Cổ Linh không ngừng lớn mạnh ở London, ở thị trường nước ngoài này không có ai có thể vượt mặt được Cố Linh và J&C, vì vậy tôi không phải đến mời cậu mà sẽ có một ngày cậu sẽ đến tìm tôi và cùng tôi kết liên minh: “Hơn nữa, trước giờ tôi chưa làm việc gì mà không chắc chắn, điều này thì cậu có thể yên tâm. Mục đích của tôi chỉ có thắng, tôi phải để cho Lance trả giá đắt cho quyết định ngu xuẩn của anh ta.

Những lời đó chữ nào chữ này cũng nặng nề như được vớt lên từ dưới địa ngục sâu thẳm.

Không có ai có thể ngăn cản kế hoạch phục thủ của ông ấy.

Mục đích sống tiếp duy nhất của ông ấy là bắt

Lance phải hối hận cả đời.

“Ngôn Minh Phúc, ông có biết tôi không thích ông ở điểm gì không? Tôi không thích người khác ám toán tôi.”

“Tôi chỉ kể lại sự thật thôi “

“Tôi tự biết rõ cái sự thật mà ông nói, không cần ông phải nhắc nhở tôi. Ông giỏi tính toán, từ trước đến nay ông đã nhiều lần gài bẫy Trúc Linh nhưng tôi đều nhắm một mắt mở một mắt cho qua bởi vì Trúc Linh vẫn không sao. Đúng thật là tôi đã bị cuốn vào cuộc nội chiến với Kettering nhưng tôi cũng có khả năng tự bảo vệ mình, bảo vệ nhà họ Ôn bình an rút lui “Hi vọng là như vậy, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện chưa chắc chúng ta có thể giải quyết được. Cầu cảm thấy bản thân có thể vượt qua số phân nhưng nói không chừng đó là do số phân đã có tình sắp đặt để câu này sinh ảo giác, còn trên thực tế thi cậu lại không ngừng lún sâu trong chiếc lồng bị vận mệnh chi phối.”

“Tôi không gấp, cái tôi có là thời gian, chỉ cần tôi vẫn còn sống thì tôi sẽ đợi cậu, đợi đến ngày cậu cam tâm tình nguyện đến tìm tôi.”

Ngôn Minh Phúc nói xong thì quay người rời đi.

Ông ấy xuống đến dưới lầu, bước lên xe rồi kéo cửa sổ xe màu đen lên, người bên ngoài không thể nhìn thấy được bất cứ thứ gì ở bên trong.

“Ông chủ, lúc nãy ông quên cầm theo tài liệu này, tôi đã gọi điện thoại cho ông nhưng không có ai bắt máy”

“Tôi không định đưa thứ này cho Cổ Thành

Trung.

“Tại sao? Không phải ông chủ nói thứ này rất có khả năng sẽ có thể thay đổi quyết định của Cổ Thành Trung, để anh ta hợp tác với chúng ta sao?”

“Tôi chỉ có thể khẳng định năm mươi phần trăm chứ không thể chắc chắn hoàn toàn, tôi sẽ không đưa ra bất cứ quyết định mạo hiểm nào. Tiếp tục điều tra cho tôi, xem thử rốt cuộc K là một người hay là một nhóm người!”

Da, tôi đã rồi

Chiếc xe nghênh ngang rời khỏi đó. Trên lầu, Cổ Thành Trung đứng trước cửa sổ, nhìn chiếc xe từ từ lái đi mất.

Lời của Ngôn Minh Phúc liên tục xuất hiện trong đầu anh.

Anh tự cho rằng đã thoát khỏi số phận nhưng rốt cuộc chuyện này là sự thật hay chỉ là ảo giác mà số phận đã tạo ra.

Anh đau đầu đỡ trán, chính vào lúc đó, Khương Anh Tùng đẩy cửa bước vào, nhắc anh các ký giả ở dưới lầu đã vào chỗ ngồi, thời gian bắt đầu họp báo cũng đã đến rồi.

Anh khẽ gật đầu, quay người đi xuống dưới.

Rất nhanh sau đó, các vị lãnh đạo đều đã phát biểu xong, tiếp theo sau là thời gian ký giả đặt câu hỏi.

Khương Anh Tùng đã nói chuyện trước với ký giả, chỉ hỏi các vấn đề liên quan đến kinh doanh, chẳng hạn như quyết định này sẽ thúc đẩy thị trường nào.

Tình hình trước mắt như thế nào, dự toán thu lời ra sao, có ảnh hưởng gì đến thị trường cổ phiếu của J&C không. Nhưng

Tình hình đã thay đổi.

“Tổng giám đốc Trung, anh có cái nhìn như thế nào về những bài báo của báo giải trí khoảng thời gian trước? Anh nghỉ ngơi tại nhà, suốt ngày ra vào những nơi tầm thường như thế, xin hỏi là anh đang muốn trải nghiệm cuộc sống sao?”

“Tổng giám đốc Trung giàu có như thế tại sao lại muốn mua thực phẩm giá ưu đãi vậy?”

“Tổng giám đốc Trung, anh cần cù tiết kiệm cho gia đình như liệu có tốt không?”

Khương Anh Tùng nghe thấy những vấn đề đó thì lập tức thấy tê hết da đầu.

Những vấn đề này hoàn toàn không giống với những vấn đề trên bản thảo hỏi đáp, đảm ký giả này không muốn sống nữa rồi, sao lại quay sang hỏi chuyện đời tư của tổng giám đốc chứ?

Tiêu rồi, lần này không chết cũng phải mất một lop da roi.

Khương Anh Tùng đang định ngăn cản, trấn áp những ký giả đó lại thì Cổ Thành Trung đã trả lời mất.

“Đàn ông cần cù tiết kiệm, lo cho gia đình một chút không được sao? Vợ chưa cưới của tôi rất thích phản chất vừa có thể kiếm tiền vừa có thể tiết kiệm tiên của tôi”

“Vì vậy… anh chính là vì cô Trúc Linh phải không?

Ký giả hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK