Chương 1319
Quý Thiên Kim quả nhiên không làm theo cách bình thường, bắt nạt người nhỏ hơn, vung tay đánh người, không chút nào nhường nhịn.
Quả thật không khác gì một bao thuốc nổ, đụng một chút là phát nổ, đi tới đâu phát nổ tới đấy.
“Dì Thiên Kim, dì là bê trên của Hứa Trúc Linh, cháu và cô ấy cũng coi như là có tình nghĩa vợ chồng một thời gian, dì cũng là bề trên của cháu, theo quy củ cháu cũng phải gọi một tiếng dì…”
“Không dám.”
Anh còn chưa nói xong đã bị Quý Thiên Kim lạnh lùng ngắt lời.
“Tôi không dám có người cháu như cậu! Tôi chỉ muốn hỏi chút, cậu dùng thân phận gì để tới chỗ tôi đòi người?”
“Tạ Quế Anh là em gái trên danh nghĩa của cháu, là con gái nuôi của nhà họ Cố, cũng là ân nhân cứu mạng của mẹ cháu. Không biết cô ấy đắc tội gì với dì Thiên Kim mà dì lại ra tay tàn nhãn với cô ấy như vậy”?
“Cô ta làm Trúc Linh không vui, cũng khiến tôi không vui, lý do chỉ đơn giản vậy thôi. Không chỉ cô ta, cậu cũng vậy.”
Bà ta lạnh lùng nhìn anh, đôi mắt ẩn chứa sát khí.
“Cháu và Hứa Trúc Linh đúng là có lôi với nhau, nhưng chuyện không liên quan tới Tạ Quế Anh.
“Cậu cho rằng tôi sẽ tin vào lời này của cậu sao?” Quý Thiên Kim lạnh giọng nói: “Hôm nay tôi nói thẳng, nếu cậu dám ở bên cạnh người phụ nữ này, tôi sẽ khiến nhà họ Cố các người mãi mãi không còn ngày nào bình an!”
Cố Thành Trung nghe vậy, mím chặt môi mỏng, không nói một lời nào.
Anh nhìn xa xăm về phía Tạ Quế Anh rồi nói: “Cháu kính trọng dì là bê trên, nhưng cũng phải một vừa hai phải thôi.”
“Tôi đã quen làm càn như thế rồi, tôi không biết cái gì là tiết chế cả. Đưa người của cậu về đi, nếu cậu dám cưới, tôi sẽ khiến cô ta cả người đầm đìa máu rời khỏi nhà họ CốiI “Ông xã, tiễn khách!”
Dứt lời, bà ta không đợi Cố Thành Trung trả lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Tạ Quế Anh được thả tự do, vùi đầu vòng ngực anh, khóc nức nở.
Cố Thành Chung ôm lấy Tạ Quế Anh thật chặt, bàn tay to xuyên qua mái tóc cô ta, động tác vô cùng ôn nhu.
Thế nhưng, Tạ Quế Anh không nhìn được ánh mắt của anh, lạnh lẽo như băng, không hề có chút hơi ấm nào.
“Đừng sợ, có tôi ở đây, sẽ không ai dám động tới em.”
Lời nói này thật dịu dàng thâm tình, có tác dụng thật lớn. Khiến người nghe không khỏi rung động.
Thế nhưng vẻ mặt người nói lại lạnh lùng vô tình, ánh mắt không chút gợn sóng.
Tần Nhâm Thành thấy cảnh này, nhíu mày thật chặt.
Ông ta tiễn hai người đi rồi trở lại phòng nói: “Tôi cảm thấy… mọi chuyện không đơn giản như vậy, Cố Thành Trung chắc chắn có lý do gì khó nói, tôi nhìn thấy…”
“Tôi biết.”
Quý Thiên Kim nhàn nhạt nói.
“Bà biết?”
“Tính tình của Cố Thành Trung tôi cũng có chút hiểu, Trúc Linh không nhìn nhầm người. Nếu tôi không làm chút gì đó, vậy thì Cố Thành Trung và Tạ Quế Anh thật sự ở bên nhau sẽ khiến Trúc Linh càng đau lòng hơn.”