Chương 413
Cô tin tưởng Cổ Thành Trung, chắc chắn anh sẽ không làm chuyện gì sai trái sau lưng cô, cô chỉ cần tin tưởng anh hết lòng hết dạ là được rồi. Bữa cơm này không có sự vui vẻ và náo nhiệt bình thường, mọi người đều ăn trong bầu không khí yên tĩnh đến lạ.
Sau khi ăn xong, Hứa Trúc Linh nghe điệu nhạc du dương này bèn nói: “Có nhạc Waltz không? Em muốn nhảy với anh một điều. “Um.”
“Em đi thay quần áo.”
Cô vội vàng nói rồi hớt hải chạy lên lầu thay chiếc váy dài bước xuống.
Trước khi chia tay, con người ta luôn phải để lại dáng vẻ xinh đẹp nhất của mình để người kia nhớ thật kỹ.
Thậm chí cô còn nhanh chóng đánh một lớp phấn nhẹ, trang điểm nhẹ để mặt mũi mình không đến nỗi hốc hác.
Cô vẫn còn nhớ rõ cách nhảy điệu Waltz, anh là thầy cô, tuy cô không thể nhảy tốt bằng anh và đã giẫm chân anh vài lần những vẫn tốt hơn những lần trước rất nhiều. “Cổ Thành Trung, em chỉ có một yêu cầu, anh đừng để lỡ mất sinh nhật em, đến sinh nhật em thì anh nhất định phải trở về” Sinh nhật cô là ngày ba mươi bốn tháng tám, bây giờ vẫn còn nửa tháng nữa, đến lúc đó chắc anh cũng đã làm xong việc rồi chứ. “Được, em muốn ăn sinh nhật ở đâu?”
“Đến Hương Sơn lần trước chúng ta đi ấy, sắp đến mùa thu rồi, chắc chắn nơi đó sẽ rất đẹp. Anh có còn nhớ hang động Tình Yêu không? Chúng ta đến đó để tạ thần được không?”
“Anh nhớ rồi.”
Cô nghe thế thì thoảng yên tâm, nếu anh đã đồng ý thì chắc chắn sẽ giữ lời. Cô chảy cực kì nghiêm túc, hết sức tập trung, hệt như một đứa trẻ đang cực kì nghiêm chỉnh làm một việc gì đó.
Đến tối ngủ cô cũng rất ngoan ngoãn, cuộn mình trong lồng ngực anh không nhúc nhích như chú mèo con ngoan ngoãn.
Thì ra cô cũng có những lúc nhạy cảm như thế.
Anh cứ tưởng rằng cô sống thoải mái không lo âu, không quan tâm đến những chuyện này nhưng có lẽ anh đã sai hoàn toàn.
Trước đây cô luôn là người tiễn anh đi, không ngờ lần này anh lại là người phải tiến cô về nước.
Nghĩ tới chuyện cô phải đi thì tim anh lại bị một bàn tay vô hình nào đó bóp nghẹn, thậm chí còn khó chịu đến mức không thở nổi.
Anh khẽ vuốt đầu cô, khẽ in nụ hôn lên trán cô.
Cô chậm rãi nhằm hai mắt lại, hàng mi run run.
Cô muốn nói điều gì đó những bầu không khí chia ly cứ bao trùm lấy cả hai người, dường như nói bất kì lời nào cũng không thích hợp, chỉ có thể tiếp tục giả vờ ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Cổ Thành Trung đưa cô ra sân bay.
Cô cố gắng cong cong khóe miệng, giữ nụ cười thật tươi, sợ anh không yên tâm về mình làm chậm trễ công việc. “Chúng ta hứa hẹn với nhau nhé.”
“Được, hứa điều gì?”
“Anh sẽ hoàn thiện việc thành lập và mở rộng chi nhánh bên này, em cũng sẽ không thụt lùi phía sau, em về nước sẽ học tập thật chăm chỉ, tới lúc đó anh sẽ kiểm tra em được không?”
“Được.”
“Chúng ta ngoéo tay hứa hẹn, quyết định như thế nhé?”
Cô giơ ngón út ra nghéo tay với anh, sau đó ấn con dấu đồng ý.
Khi hai ngón tay chạm vào nhau, cô có thể cảm nhận được cảm giác Trúc Linh đó.
Sau đó cô xoay người rời đi, không để bản thân quay đầu lại vì sợ chính mình sẽ khóc lên.
Đâu phải là chia ly vĩnh biệt, họ sẽ nhanh chóng gặp lại nhau thôi, cần gì phải dong dài như thế.
Cô có thể sống cực kì tốt khi ở bên cạnh anh, sau khi xa anh cô cũng có thể thoải mái sống như thế, thời gian vẫn sẽ lặng lẽ trôi qua như thường.
Cô lên máy bay, chiếc máy bay tư nhân nhanh chóng chuẩn bị cất cánh.
Cô nhìn người đàn ông đứng lặng người ngoài cửa sổ, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một người con gái cực kì xinh đẹp đi về phía anh, người đó cực kì quen thuộc, đó chính là người cô nhìn thấy khi đến bữa tiệc tối cùng với Thẩm Thanh!
Khi đó cô đã trông thấy người phụ nữ này và giật mình về vẻ đẹp đó, gương mặt xinh đẹp như tranh vẽ cùng với sự cao quý từ trong xương máu.
Cô ta mang đôi găng tay màu nhung đen huyền bí, cầm một chiếc túi nhỏ và trên đầu là chiếc mũ rộng vành, mạng che mặt đen rũ xuống từ trên nón che khuất nửa phần gương mặt khiến cô ta trông sang trọng và bí ẩn hơn bao giờ hết. “Henry, anh đã đưa ra sự lựa chọn của mình rồi đúng không?”
Cô ta nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới đây.
Cô ta muốn bắt lấy tay Cổ Thành Trung, không ngờ anh lại lùi về phía sau để giữ khoảng cách nhất định.
Tay cô ta cũng chỉ đụng được ống tay áo.
Gió lạnh len lỏi qua những khe hở khiến da thịt lạnh không nói nên lời.
Anh… Làm thế là sao?
Cô ta giật mình nhìn Cổ Thành Trung, anh tiện Hứa Trúc Linh về nước để thể hiện sự lựa chọn của mình cơ mà, không phải ư? “Tôi nghĩ cô đã hiểu lầm, sự lựa chọn của tôi chưa bao giờ thay đổi cả. Henry đã chết, bây giờ tôi là Cổ Thành Trung, tôi và cô chẳng có gì liên quan đến nhau cả. Bây giờ cô không nên xuất hiện ở đây, mong cô đi cho, nếu không tôi sẽ dùng cách của mình để mời cô đi đấy!”
Anh nói với giọng lạnh như băng, giọng nói cực kì hờ ứng, chẳng có chút cảm xúc nào, như thể nó vang lên từ nơi băng giá nhất.
Từng câu từng chữ sắc nhọn như dao đâm vào trái tim, máu tươi đầm đìa.
Lucia cảm thấy trái tim vừa được chữa lành của mình lại bị thương nặng một lần nữa.
Cô ta đau khổ tìm kiếm suốt năm năm mới tìm thấy anh, không ngờ là… Kết quả lại như thế ư?
Làm sao cô ta cam tâm được? “Anh không nói cô ta mối quan hệ của chúng ta ư?”
“Tôi với cô có mối quan hệ nào hả?”
“Anh..” Mặt Lucia đỏ bừng lên, tức giận đến mức nhíu chặt mày lại nhưng cô ta không hề thốt ra những lời tàn nhẫn.
Một người con gái thông minh sẽ không làm thế, thủ đoạn và vốn liếng phụ nữ có chính là sự yếu đuối.
Cô ta ủ rũ cụp mắt xuống, giả vờ yếu ớt nói: “Henry, em là người thế nào trong mắt anh? Là cô ba nhà Kettering đánh đâu thắng đó ư? Em có thể làm rất nhiều thứ với người ngoài nhưng với anh thì từ trước đến nay em vẫn không thể nhẫn tâm được. Em thật lòng yêu anh, có lẽ anh sẽ không nghi ngờ gì về điều đó, em và anh trải qua bốn năm gian khổ nhất, năm năm sau… Anh lại đối xử với em như thế ư?” Cô cười tự giễu.
Những lời đó chợt bóp nghẹn trái tim Cổ Thành Trung.
Đúng là anh phải cảm ơn Lucia về bốn năm đó.
Cô đã giúp anh rất nhiều việc, móc nối quan hệ, mượn sức đối tác.
Thời điểm đó, anh cứ tưởng rằng bản thân mình có nhiều may mắn, ký hợp đồng mà chẳng có tỉ vấn đề nào.
Sau đó biết được cô ta là cô ba nhà Kettering thì anh mới hiểu được những đối tác làm ăn đó đều do cô ta sắp xếp.
Cô ta dành cho anh tình cảm chân thật.
Thế nhưng… Vuột mất thì cũng đã mất rồi, tình cảm là thứ không thể có gắng tìm tòi cho bằng được đúng hay sai.
Anh nhìn về phía chiếc máy bay tư nhân đẳng kia, Hứa Trúc Linh đang tựa đầu vào cửa sổ cũng đang nhìn anh, chạm đến ánh mắt anh thì cô nhanh chóng quay đi như chú thỏ con bị giật mình.
Anh híp mắt, dịu giọng: “Rời khỏi nơi này đã rồi nói, ở đây không thích hợp. “Do em nóng vội quá, lẽ ra em nên cho anh thời gian và không gian, em không nên tới đây, em cứ tưởng rằng anh đã đưa ra sự lựa chọn… Em ở bên ngoài chờ anh là được, anh có thể đi ra bằng con đường khác nhưng em sẽ đứng ngoài cửa chờ anh, anh có thể không đến nhưng em vẫn sẽ đợi.
Cô ta vội vàng nói, vừa đấm vừa xoa.
Cô ta không thể nóng vội, cô ta phải chậm rãi bước vào trái tim Cổ Thành Trung và bắt anh vào túi một lần nữa.
Cổ Thành Trung nghe thế thì khẽ nhíu mày, thoáng do dự rồi gật đầu. “Cô ra ngoài trước đi.”
“Ừm, em chờ anh.” Cô ta gật đầu xoay người rời đi.
Khoảnh khắc xoay người đi cô ta đã ngước lên nhìn máy bay và trông thấy Hứa
Trúc Linh. Cô không nhìn ra ngoài nhưng có lẽ đã biết.
Thứ cô ta muốn chính là hiệu quả này, xem ai là người có thể cười cuối cùng.
Cô nhóc mười chín tuổi mà cũng dám ảo tưởng tranh giành đàn ông với cô ta á? Về tu thêm mười tám năm nữa đi!
Tuổi trẻ cũng không phải là tất cả, huống chi Cổ Thành Trung cũng không phải là người nông cạn như thế. Bọn họ ở bên nhau bốn năm, cô ta lại không hiểu anh bằng một con nhóc mười chín tuổi ư?