Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 106

“Ngôn Phúc Lâm, cậu đi làm cái gì! Cậu là hội trưởng hội học sinh, phải tuân thủ kỷ luật!” Thầy giáo không biết Hứa Trúc Linh nhưng lại biết Ngôn Phúc Lâm. Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm đến ông ấy mà vội vàng rời đi.

Khi anh ta đi ra khỏi cửa thì thấy bóng dáng Hứa Trúc Linh biến mất ở chỗ khúc cua thế là vội vàng đi nhanh hơn.

“Hứa Trúc Linh!”

Ngôn Phúc Lâm tóm lấy cánh tay của cô rồi kéo cô lại.

Hứa Trúc Linh quay người nhìn Ngôn Phúc Lâm trước mặt.

“Anh Phúc Lâm?”

Ngôn Phúc Lâm nhìn thấy mắt cô đỏ rực, trên lông mi còn dính chút nước mắt óng ánh thì không khỏi đau lòng.

“Sao lại khóc rồi?”

Anh ta nhíu mày rồi hỏi: “Có phải là Cố Thành Trung bắt nạt em không?”

Hứa Trúc Linh nghe nhắc tới Cố Thành Trung thì mọi sự tủi thân mà cô kiềm nén đều không nhịn được nữa mà bộc phát ra ngoài.

Cô vội vàng lắc đầu, muốn nói chuyện nhưng trong họng lại như bị nhét bông, không thể nào nói ra được.

Nước mắt như vòng ngọc bị đứt, rơi xuống không ngừng.

Ngôn Phúc Lâm nhìn thấy Hứa Trúc Linh khóc như thế thì trái tim anh ta như bị người khác chia năm xẻ bảy.

Ngôn Phúc Lâm ôm Hứa Trúc Linh vào lòng, tay anh ta run lên mấy lần rồi cuối cùng mới lấy hết can đảm mà nhẹ nhàng đặt lên người cô.

Anh ta dịu dàng vỗ về rồi sờ đầu Hứa Trúc Linh và nói: “Nói cho anh biết, có phải là Cố Thành Trung bắt nạt em không. Nếu không thì sao em lại buồn như thế này chứ?”

“Anh Phúc Lâm, em vụng về lắm đúng không. Em vô dụng lắm nên mới sống một cách thất bại như thế này đúng không?” “Sao lại nói như thế chứ, em vẫn luôn rất cố gắng mà.”

“Đến anh còn không khen em… xem ra em có cố gắng cũng chẳng có tác dụng gì.”

Hứa Trúc Linh nghe Ngôn Phúc Lâm ca ngợi thì lại càng khóc to hơn.

Ngôn Phúc Lâm có chút dở khóc dở cười, anh ta không ngừng an ủi Hứa Trúc Linh. Anh ta kéo cổ tay Hứa Trúc Linh đi tới khu vườn nhỏ trong sân trường.

Cuối cùng vẫn là không dám vượt qua, nhìn tay của cô ở ngay trước mắt nhưng lại không dám cầm lấy.

Chỉ có thể cầm lấy cổ tay cô một cách lịch sự.

“Em vẫn chưa nói cho anh biết là đến cùng đã xảy ra chuyện gì. Sao em lại buồn bã như thế?”

“Ngôn Phúc Lâm… em không xứng với Cố Thành Trung, em vô dụng quá.”

Hứa Trúc Linh vừa thút thít vừa nói.

Thừa nhận chính mình vô dụng là một chuyện rất tàn nhẫn.

“Đây là do Cố Thành Trung tự mình nói với em à?”

“Đâu cần anh ấy phải nói với em chứ! Em tự mình biết mình mà nhận ra vấn đề này.”

Hứa Trúc Linh cúi đầu xuống rồi nói với vẻ buồn bã.

Cô vừa nghĩ tới đây thì nước mắt bắt đầu không khống chế được mà rơi xuống. Trái tim cô nhưu bị người khác dùng kim đâm thành từng lỗ nhỏ. Không lành được, chỉ có thể canh cánh trong lòng.

“Trúc Linh, chú ta sẽ chế bai em nhưng anh thì không.”

Ngôn Phúc Lâm không muốn từ bỏ bất kỳ cơ hội nào. Anh ta nắm chặt bờ vai của Hứa Trúc Linh rồi nhìn thẳng vào mắt cô và nói: “Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mắt là người trong lòng! Nếu em thật sự cảm thấy Cố Thành Trung không thích hợp với mình thì em có thể suy nghĩ về anh. cố Thành Trung có mục đích có chí hướng rất cao, anh ta cần một người phụ nữ có thể trợ giúp mình nhưng anh thì không. Anh chỉ muốn có thể ở bên cạnh người mình yêu tới hết cuộc đời này.”

“Anh Phúc Lâm.”

Sao lại nói tới chuyện tỏ tình rồi? “Anh đã thử buông em rất nhiều lần, nhưng anh không làm được. Anh vẫn thích em, làm sao bây giờ?”

Trong lòng Ngôn Phúc Lâm đang rất giãy dụa, cũng rất khổ sở.

Hứa Trúc Linh muốn lùi về sau một bước nhưng Trịnh Anh lại nhìn thấy..

“Nhưng em là vợ chưa cưới của Cố Thành Trung.”

“Anh không quan tâm, anh có thể cố gắng để có được em. Chỉ cần em cho anh cơ hội thì anh sẽ không từ bỏ.”

“Ngôn Phúc Lâm, em muốn ôm anh, được không?”

“Cái gì..”

Ngôn Phúc Lâm có chút kinh ngạc. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì Hứa Trúc Linh đã nhẹ nhàng ôm lấy eo anh ta.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô chôn trong lòng Ngôn Phúc Lâm, anh ta có thể cảm nhận được vạt áo trước ngực mình đã ướt nhẹp.

“Em xin lỗi.”

Giọng nói nghẹn ngào của Hứa Trúc Linh vang lên, gõ lên trái tim của anh ta.

Đột nhiên Ngôn Phúc Lâm nhận ra được điều gì đó, anh ta muốn xoay người nhưng lại bị Hứa Trúc Linh giữ lại.

“Đừng… anh ấy ở đằng sau.”

“Em muốn chú ta mất hi vọng ư.” Ngôn Phúc Lâm khổ sở nhắm mắt lại, anh ta nở một nụ cười đắng chát.

Cô lựa chọn từ bỏ Cố Thành Trung nhưng cũng không cho mình cơ hội.

Câu ’em xin lỗi’ kia đã nói rất rõ ràng.

“Anh ấy xứng đáng tìm được người tốt hơn, không nên ở bên cạnh em. Em không cho anh ấy được cái gì nhưng em có thể cho anh ấy tự do.”

“Được, vậy anh tác thành cho em.”

Ngôn Phúc Lâm cúi người rồi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Trúc Linh mà đè môi xuống.

Hứa Trúc Linh nhìn về phía anh ta với vẻ khiếp sợ.

Hai người không hề hôn nhau, ngón tay cái của Ngôn Phúc Lâm đặt trên môi cô, biến thành trở ngại lớn nhất giữa môi hai người.

Mặc dù không có chạm môi nhưng cô có thể cảm nhận được rất rõ hơi thở ấm áp trên người Ngôn Phúc Lâm truyền tới.

Anh ta và Cố Thành Trung không giống nhau. Nhìn thì Cố Thành Trung đối xử với cô rất dịu dàng nhưng thật ra rất bá đạo.

Ngôn Phúc Lâm lại khác, anh đối xử với cô tựa như dòng suối chảy, nhẹ nhàng, dịu dàng mềm mại.

Nhưng tình yêu là thứ không thể tiêu hao. Ngôn Phúc Lâm sẽ từ bỏ, sẽ tìm một người con gái yêu mình.

Cô rất cảm ơn vì anh đã để lại một vệt màu chói lọi trong những năm tháng cô vừa biết yêu.

Nhưng cô không thể nào đáp lại được. Nhưng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn cảm kích.

“Cảm ơn anh, Ngôn Phúc Lâm.”

Ngôn Phúc Lâm nghe thấy thế thì trái tim rất đau đớn, nhưng sau đau đớn vẫn còn có chút ngọt ngào, cũng xem như là sự hồi báo lớn nhất.

Hai người cứ thế cách một ngón tay mà hôn nhau trọn vẹn ba phút. Cô buông Ngôn Phúc Lâm ra.

Hứa Trúc Linh nhìn về phía nơi xa trống vắng thì không biết tâm trạng của mình bây giờ là như thế nào.

Trái tim cô như bị một tảng đá đè lên, khiến cho cô không thể nào thở nổi.

“Ngôn Phúc Lâm… em đói rồi, em đi ăn cơm đây.”

“Anh đi với em.”

“Em muốn ở một mình.”

Hứa Trúc Linh cúi đầu xuống, cô nói rất nhỏ, mang theo một chút đau đớn.

“Trúc Linh, nếu như em đi mậệt rồi thì có thể quay đầu lại, anh vẫn luôn đứng đây đợi em”

“Ngôn Phúc Lâm, anh có thể tìm được một người càng tốt hơn.”

“Anh đợi em, không phải là vì tình yêu, mà là tình nghĩa giữa đàn anh đàn em. Cho dù anh có bị em từ chối thì anh vẫn sẽ đối xử tốt với em. Trong mắt anh em và bmc chẳng khác gì là em gái anh cả. Em chắc sẽ không từ chối ý tốt của một người anh trai chứ?”

Ngôn Phúc Lâm biết là nếu anh ta nói cho Hứa Trúc Linh biết rằng mình vẫn chưa bỏ được cô thì chắc chắn cô sẽ sinh ra cảm giác tội lỗi. Sau này cũng sẽ không đón nhận ý tốt của anh ta nữa.

Anh ta không muốn như thế, cho dù hai người sau này không thể ở bên nhau thì Ngôn Phúc Lâm cũng hi vọng rằng có thể đối xử tốt với cô trong phạm vi năng lực của mình.

Hạnh phúc…

Anh ta hi vọng rằng hai người đều có được hạnh phúc, chỉ thế mà thôi.

Hứa Trúc Linh nghe vậy thì đôi mắt có chút ướt át, cô nhìn chằm chằm vào Ngôn Phúc Lâm.

“Cảm ơn anh đã thích em, khiến cho em cảm thấy… em cũng không có tệ đến thế. Anh thích em chắc chắn là có lý do, chắc chắn trên người em cũng có điểm sáng nào đó, chỉ là em vẫn chưa phát hiện ra mà thôi. Cảm ơn anh đã phát hiện điểm tốt của em. Cảm ơn anh đã không tạo áp lực cho em…”

“Muốn làm gì thì làm đi, đừng để mình uất ức là được rồi.”

“Vâng.

Hứa Trúc Linh gật đầu rồi quay người rời đi.

Cô đi rất nhanh, vì sợ rằng Ngôn Phúc Lâm sẽ nhìn thấy nước mắt mình rơi trên mặt đất.

Hứa Trúc Linh quyết định về nhà họ Cố, cho dù có chia tay cũng phải nói rõ trước mặt nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK