Chương 445
“Em thức đêm như vậy sẽ không tốt cho sức khỏe đầu.”
Cổ Ngọc Vy bất đắc dĩ nói: “Anh gọi điện thoại cho em là muốn nói điều này thôi sao?”
“Không phải.
Nguyên Doanh cảm thấy bản thân mình hơi mâu thuẫn, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng anh ta bất lực nói: “Lần sau em đừng uống nhiều như vậy, con gái không an toàn đầu. Nếu như không phải anh dọc đường đi theo em, em mà xảy ra chuyện gì thì anh cũng không biết giải thích với anh trai em như thế nào.
“Em biết rồi, lần này là chuyện ngoài ý muốn. Cô ấy cũng không phản bác lại mà muốn tâm bình tĩnh nói chuyện với anh ta.
Cô ấy đã quen lời giảng đạo của anh ta, nhưng nghe lại rất có cảm giác an toàn.
“Còn gì nữa không? Anh còn gì muốn nói với em nữa không?”
Cổ Ngọc Vy hơi nhíu mày, siết chặt chiếc điện thoại.
Chỉ cần anh ta xin quay lại thì cô ấy lập tức đồng ý hai tay hai chân.
Cô ấy không kiêu ngạo và cũng không giày vò anh nữa, cô ấy đã suy nghĩ thông suốt rôi.
Cả cuộc đời này cô ấy chỉ cần một mình Nguyên Doanh, những người đàn ông khác đứng trần truồng trước mặt cô ấy thì cô ấy cũng sẽ không liếc mắt nhìn.
Nếu như đã như thế, vậy thì cô ấy vẫn cố chấp cái gì? “Phải chăm sóc bản thân thật tốt. Trở về thì nghỉ ngơi đi, dù sao em vừa mới làm xong nhiệm vụ. Em và Quý Khiêm…
“Em vày Quý Khiêm như thế nào?”
“Cậu ta cũng được, anh đã điều tra qua nhà họ Quý rồi.”
Cổ Ngọc Vy nghe thấy những lời nói này thì hơi mông lung.
Cái gì mà Quý Khiêm cũng được, anh ta nói như vậy là có ý gì?
Khi cô ấy đang chuẩn bị tiếp tục hỏi cho rõ ràng thì Nguyên Doanh vội vàng lên tiếng nói: “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Qua chiếc điện thoại, cô ấy nghe thấy tiếng gió rất lớn truyền đến từ bên anh ta. Dường như là tiếng động cơ khởi động.
Cô ấy vẫn chưa kịp nói gì, anh ta đã vội vàng cúp máy.
Cổ Ngọc Vy ngơ ngác nhìn điện thoại, trong lòng lúc lên lúc xuống rất khó chịu.
Cứ như vậy mà kết thúc sao?
Cô ấy vẫn còn chờ anh ta mở lời sao?
Cái gì chứ
Cô ấy bĩu môi, nằm xuống một lần nữa rồi lật tới lật lui chiếc điện thoại, chờ đợi anh ta gửi tin nhắn đến.
Nhưng… không hề có tin nào.
Cô ấy muốn gọi lại cho anh ta, nhưng không có dũng khí. Cuối cùng cô ấy cũng tức giận tắt điện thoại.
Cả đêm nay cô ấy không ngủ yên giấc được, cứ lật qua lật lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cổ Ngọc Vy lấy dũng khí đi đến bệnh viện thành phố để tìm Nguyên Doanh. Nhưng cô lại biết tin Nguyên Doanh từ chức rồi, ngay cả trên danh nghĩa cũng xóa bỏ. Sau này chắc anh ta sẽ không đến bệnh viện thành phố làm việc nữa.
Cô ấy không kìm được mà cảm thấy nghi ngờ, chủ động gọi cho Nguyên Doanh. Nhưng Nguyên Doanh không nghe điện thoại, điện thoại của anh ta luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Cô ấy nhíu mày thật chặt, đột nhiên nhận ra điều gì đó mà lập tức đi tìm Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhà họ Bạch phát hiện không còn nhìn thấy hành lý của Nguyên Doanh nữa.
Anh ta vội vàng trở về từ Thanh Hóa nên không đem theo nhiều hành lý, chẳng khác nào trực tiếp đem đi.
Mẹ Bạch không rõ lắm, nhưng Bạch Hoàng Nham lại biết một chút.
Nguyên Doanh nhận được nhiệm vụ khẩn cấp cho nên tối hôm qua đã đi rồi.
Mệnh lệnh quân đội như núi.
Từ xưa đến nay những lời nói này không thể nào chống lại được.
Bạch Minh Châu nghe thấy những lời nói này thì bỗng nhiên nhớ ra, tối hôm qua Nguyên Doanh đã nhận được một cuộc điện thoại khi ở trên xe, rồi đột nhiên vẻ mặt của anh ta trở nên nghiêm lại.
Cổ Ngọc Vy nghe thấy những lời nói này, trái tim đập thình thịch.
Cuối cùng cô ấy cũng đã biết tiếng gió mà mình nghe trong điện thoại vào tối hôm qua là gì, đó chính là tiếng cánh quạt khởi động của trực thăng
Anh ta phải đi cho nên mới gọi điện thoại cho cô ấy.
Chắc chắn nhiệm vụ này rất nguy hiểm, nếu không anh ta sẽ không nói những loại như Quý Khiêm rất được.
“Chú à, chú có biết là nhiệm vụ gì không?” Trong lòng cô ấy nóng như lửa đốt mà hỏi.
Bạch Hoàng Nham khẽ lắc đầu, ông ta cũng biết nhiệm vụ này rất nguy hiểm.
Nhưng nhiệm vụ có tính bảo mặt, ông ta cho dù có biết thì cũng sẽ không nói với cô ấy.
Cổ Ngọc Vy nghĩ đến Quý Khiêm nên trực tiếp đẩy cửa xông ra, đi đến nhà họ Quý ở ngoại thành phía Tây.
Quý Khiêm biết mục đích cô ấy đến, anh ta nhíu mày rất chặt: “Em bảo anh điều tra tung tích của Nguyên Doanh giúp em sao? Không được đầu, tha thứ cho anh vì anh không làm được. Em đang bảo anh cố tình vi phạm pháp luật đấy.”
“Coi như em cầu xin anh có được không? Anh bảo em cùng đi làm nhiệm vụ với anh ấy. Em cũng là quân y, những thứ anh ấy làm được thì em cũng có thể làm được. Em đi sẽ không liên lụy đến bất kỳ ai, em sẽ giúp đỡ anh ấy.
“Ngọc Vy, quân đội là một tổ chức có tính kỷ luật, lúc đầu khi em rời đoàn ba thì em và Nguyên Doanh không có quan hệ gì cả. Vả lại bây giờ nhiệm vụ của em chính là chăm sóc anh cho đến khi anh hồi phục. Chuyện này… Anh không thể giúp em được.”
“Quý Khiêm, em quỳ xuống xin anh đấy có được không? Anh ấy thật sự chưa từng nói những lời đó với em, mỗi lần có nhiệm vụ hay là ra tiền tuyến thì anh ấy đều sẽ nói với em rằng anh ấy sẽ trở về. Nhưng lần này anh ấy lại nói với em rằng anh rất được, nhà họ Quý rất được. Có thể anh ấy không về được nữa, anh có biết không?”
“Chẳng phải em hận anh ta sao?”
“Em yêu anh ấy!
Trên gương mặt Cổ Ngọc Vy ngập tràn nước mặt, hét lên khàn cả giọng.
Cô ấy yêu anh ta… nên mới cố tình giả vờ hận anh ta đến tận xương tủy.
Cô ấy yêu anh ta… Cho nên mới tìm Quý Khiêm để diễn vở kịch này.
Cô ấy yêu anh ta… nên thích làm khổ anh ta và làm khổ cả mình.
Cô đau đớn chớp mất, giọt nước mắt giống như hạt chân trâu bị chặt ngang và rơi xuống trong yên lặng.
Quý Khiêm siết chặt nắm đấm, nhìn cô ấy không thể kìm nén được mà bật khóc, trong lòng anh ta cũng vô cùng khó chịu.
Anh ta nói: “Anh giúp em.
“Thật sao?”
Cổ Ngọc Vy nghe thấy lời nói này thì giống như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cô ấy níu thật chặt quần áo của anh ta.
Quý Khiêm đau lòng nhìn cô ấy, xoa đầu cô ấy rồi nói: “Thật, anh sẽ dùng hết sức để điều tra.
“Vậy… Vậy phải mất bao lâu?”
“Em cứ đợi anh thông báo, đừng sốt ruột quá. Tất cả mọi chuyện đều có cách giải quyết. Nhưng… Em cũng biết nhiệm vụ của anh ta nghiêm trọng như vậy và rất nguy hiểm đến tính mạng, em còn muốn đi sao?”
“Em đi, em và anh ấy vốn nên vào sinh ra tử.”
Cô ấy nói vô cùng kiên định.
“Được.”
Quý Khiêm không biết nên nói gì mà chỉ phun ra chữ này.
Anh ta bảo người đưa Cổ Ngọc Vy đang suy nhược tinh thần trở về, sau đó bắt đầu bắt tay đi điều tra chuyện này.
Thấy được tin tức thì có thể truyền về, nhưng không ngờ được nửa đường lại bị người khác chặn mất.
Người chặn không phải là người ngoài mà chính là cô của anh ta.
Anh ta gọi điện cho cô của mình, rất nghiêm túc.
“Cô à, cô sao vậy?”
“Nghe nói cháu điều tra tài liệu cơ mật của quân đội, cháu không biết cố tình vi phạm pháp luật sẽ phải chịu tội không?”
“Cháu… Cô à, cô đã biết rồi sao?” Quý Khiêm muốn nói nhưng lại thôi.
“Cho cô lý do.
“Cháu muốn hoàn thành tâm nguyện giúp Cố Ngọc Vy.
“Thật kỳ lạ, cháu thích người ta nhưng muốn tác thành cho người khác. Đây là lý do gì vậy? Cô cho rằng đa số đàn ông đảm phụ bạc, nhưng cháu lại không giống như vậy. Cháu rất si tình nhưng cũng rất ngốc nghếch. Cô khuyên cháu đừng nói cho cô ấy thì tốt hơn, ở bên đó bùng phát dịch bệnh, là vi-rút mới xuất hiện. Nó truyền nhiễm rất nhanh và tỷ lệ mắc bệnh cũng rất cao. Một khi bị lây nhiễm thì cơ bản không có cơ hội nào cứu giúp. Lãnh đạo cấp cao của hai nước đã bị kinh động, nghiên cứu thuốc mới. Nhưng lúc nào ra loại thuốc này thì vẫn chưa thể biết được.”
“Những người quân y đó có thể sẽ chết bất cứ lúc này, lần này không ai lơ là được. Nếu như cháu không muốn người cháu thích mất mạng một cách uổng phí thì giữ cô ấy lại cho cô. Hoặc là cháu để cô ấy đi vào chỗ chết, hoặc là cháu giữ cô ấy lại và ở bên cạnh cô ấy. Người của nhà họ Quý ta không phải là vô dụng, cháu hiểu không?”
“Điều này. Quý Khiêm nghe thấy lời nói này, trái tim run lên bần bật.