Chương 2254
“Anh ạ, không ổn rồi, tất cả bất động sản và các công ty vận chuyển do anh đứng tên đều đã bị phong tỏa, là người của ông cụ ra tay.”
Sắc mặt Cố Thành Trung trùng xuống, đột nhiên cảm thấy đầu mình đau nhói.
“Bây giờ xem ra, anh không trả nổi IÒI Tí “Ngoài ra, nhà của anh cũng bị đóng băng rồi.”
“Nhà nào?”
“Gái nhà mà anh bây giờ đang sống dÔ “Nhà này không đứng tên của tôi sao?”
“Nhưng cũng có tên của cô Linh.
Bây giờ ông Cố sắp kiện anh, muốn phân chia tài sản cho cô Linh. Tài sản sẽ do Tòa án thanh lý, tạm thời không thể ở. Căn nhà bốc bốn sẽ được giữ lại, nhưng trong thời gian Tòa án thanh lý tài sản, không thể ở đây được/ Anh Tùng chưa nói xong thì đám người làm đã lần lượt đi vào.
“Thưa anh, chúng tôi nhận được điện thoại của ông cụ, bảo chúng tôi đến nhà lão gia giúp đỡ.”
Chỉ trong vòng có nửa tiếng đồng hồ, căn biệt thự lớn đã không còn bóng người.
bống bao lâu người của Tòa án cũng đến, khách sáo với anh và mời tất cả mọi người ra ngoài.
Bọn họ đứng ở cổng, tay kéo vali, đến xe còn không có, cuối cùng vấn là Anh Tùng lái xe đến đón người.
“Vậy bây giờ……phải làm sao? Hay đi ra hàng ăn với tôi?”
“Anh quên thân phận hiện tại của anh rồi à? Nếu đi rồi, e rằng sẽ bị người †a xua đuổi.”
“Cậu nói cũng đúng, vậy thì tôi cũng rất nghèo, tôi không thể mua nhà ở đây, vậy chúng ta sống ở đâu?”
“Anh ạ, nếu anh không chê, tôi đã đặt phòng khách sạn rồi.”
Anh Tùng nói.
“Ông cụ lần này thật sự rất tức giận, còn hạ lệnh cho người không được trở về nhà cũ. Bây giờ ở Đế Đô thanh danh của anh giảm mạnh, e rằng…… tình hình không tốt cho lắm.”
“Tang gia chi khuyển sao? Tôi có chút nghỉ ngờ, rốt cuộc tôi có phải là con đẻ của ông ấy không, sao lại đối xử với tôi độc ác như vậy?”
“Hay là……anh nói cho ông cụ biết tôi vẫn còn sống đi, nếu không đây cũng không phải giải pháp mà?”
Hứa Trúc Linh đưa ra ý kiến.
Sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng, bắt đầu lưỡng lự.
Anh Tùng cũng bắt đầu ủng hộ: “Đúng đấy, hay là nói cho ông cụ đi, chuyện này khá là phiền phức, ảnh hưởng rất xấu đến danh tiếng của anh.”
“Thôi nói chuyện sau đi, về khách sạn trước đã, tôi sẽ suy nghĩ kỹ về chuyện này.”
Anh khẽ nói.
Rất nhanh mọi người đã đến khách sạn, ở phòng tổng thống.
Hứa Trúc Linh cảm thấy áy náy, cảm ơn liên tục.
Mấy ngày sau, Cố Thành Trung không biết đang bận cái gì, cả ngày ngồi trước máy tính.
Cô thỉnh thoảng đến nhà hàng xem, khi ra ngoài đội mũ và đeo khẩu trang, sợ người khác nhận ra mình, đánh đập cô ấy như thể cô ấy là tiểu tam.
Nhưng cô không bao giờ ngờ được răng, trên đường trở về vẫn bị người ta bốn lại.
Cô bị người ta dùng thuốc mê, bỏ vào cốp xe, cũng không biết đưa đi đâu.
Khi tỉnh táo lại, trước mắt là một đoạn video, còn có một người phụ nữ hung dữ.
“Cô chính là Annie Halley?”