Chương 388
Hứa Trúc Linh không thể hiểu được, chỉ có thể lún sâu, đắm chìm vào trong đợt tấn công của anh.
Cô đột nhiên cảm thấy giữa cổ có chút yếu mềm, ngứa ngáy vô cùng, như một loại cảm giác không thể nào diễn tả được bằng lời. Cô thấy có chút không được thoải mái cho lắm, theo bản năng mà muốn thoát khỏi Cổ Thành Trung, nhưng bản thân thật sự chẳng thể lay chuyển được dù chỉ một ít.
Sau một hồi lâu, anh mới buông ra khỏi thân mình, đôi mắt phượng sẫm màu sâu thắm yên tĩnh ngỡ ngàng, bên trong chỉ toàn là một mảng màu đen tịch mịch như chén mực đã bị hất đổ, từng làn mực hỗn độn nháo nhào bao phủ khắp không trung.
Tận sâu trong đáy mắt anh, những tia hung tàn ác liệt trỗi dậy lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt đang rất đỗi ngạc nhiên của cô, cả thân người như đồng thời khe khẽ run rẩy. “Cổ…Cổ Thành Trung.”
“Không sao rồi.”
Thân người anh sớm đã ướt đẫm một vùng nước, có chút khó xử ngại ngùng.
Anh thở ra một hơi dài, sau đó dùng đôi tay to lớn ấm áp kia của mình nhẹ nhàng xoa xoa đầu cô, trông giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy. “Dọa em sợ rồi sao?”
Anh chạm trán của mình vào trán cô, thì thầm nói nhỏ.
Anh ngày càng như càng đắm chìm trong cơn mê say ấy, chẳng có cách nào vực dậy mà thoát khỏi được.
Làn da của cô mịn màng nõn nà, tron mượt, đặc biệt nhất là cổ, trắng đến nỗi có thể nhìn thấy những đường gân xanh đỏ thoắt ẩn thoắt hiện lờ mờ dưới lớp da mỏng manh ấy.
Anh không nhịn được mà hút một hơi, xém chút nữa là rơi vào vũng bùn rắc rối.
Thảo nào, ma cà rồng ở phương Tây đều rất thích hút, uống máu giữa cổ của các thiếu nữ, đại khái là đã khơi dậy những khát vọng, ham muốn nguyên sơ nhất. “Chú ba Cổ, anh không sao chứ?”
Cô tràn ngập những lo lắng mà cất tiếng nói, vừa rồi cô thực sự rất sợ anh sẽ không chế không nổi mà muốn chiếm đoạt.
Cô đã cố gắng chuẩn bị đầy đủ tinh thần, nhưng vẫn không ngăn được những cơn run sợ nhè nhẹ trong nội tâm. “Không sao, em ngoan ngoãn đi tắm đi, anh đi làm việc đây.” Nói xong, anh khẽ khàng hôn lên đôi môi căng mọng của cô, lưu luyến khôn nguôi mà quay đầu bước đi. Tấm cửa kính đã đóng kín mít lại, gian phòng tắm trở nên yên tĩnh đến lạ. Hơi thở ẩm áp như lửa bỏng dầu sôi ban nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, nhiệt độ trong phòng tắm rất nóng, khiến toàn thân cô như thể bị hấp thành màu hồng phấn nhàn nhạt. Cô có người mình lại trong làn bọt mịn sóng sánh, che lấp lại thân thể mảnh mai của mình, đưa đôi bàn tay nhỏ bé sờ sờ lên khuôn mặt nóng hổi tột độ.
Vừa nãy, xém tí nữa là nghĩ rằng anh ấy
Không ngờ một bàn chân gõ vào cánh cửa, anh vẫn quay người rời đi.
Cô thở phào một hơi nhẹ nhõm, không để bản thân mình nghĩ ngợi lung tung.
Cô vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, cô phải cố gắng nâng cấp bộ ngực này của mình trước tuổi hợp pháp – hai mươi tuổi, để đem đến cho anh một bất ngờ.
Không thể hài lòng với hiện trạng này, dùng cái cơ thể teo tóp để ở cạnh anh! Cô vẫn còn thời gian!
Rất nhanh sau khi chi nhánh công ty của tập đoàn Phát Đạt Cố thị được thành lập ở London, với sự giúp đỡ hết lòng của nhà họ
Ôn, tất cả đều diễn ra rất thuận lợi, suôn sẻ.
Cổ Thành Trung cũng không lộ mặt ra quá nhiều, tất cả việc đều để cho Khương Anh Tùng đi xử lý. Nhưng sau cùng, anh vẫn phải đề phòng cực độ với Lucia.
Anh biết rằng không thể che giấu được, chỉ mong rằng có thể khiến cho Hứa Trúc Linh biết sự tồn tại của cô ta trễ một chút.
Con gái mà, lúc nào cũng có thể dễ dàng suy nghĩ lung tung hết.
Anh bận việc cả một ngày trời, chỉ có thể dành nhiều thời gian một chút để ở bên cạnh Hứa Trúc Linh.
Nhiều lúc thực sự là có việc đi không được, anh ấy sẽ kêu Khương Anh Tùng đến đón mình, hoặc là để cho chú An đến chở mình về nhà, điều này cũng khiến cho những người học trong lớp yoga bàn tán đủ thứ về bản thân, còn nghi ngờ cô được mấy người đàn ông bao nuôi cùng một lúc, thậm chí là đi hầu hạ một lão già.
Lão già này, ắt hẳn là đang nói chú An rồi chứ gì nữa.
Hứa Trúc Linh chẳng qua chỉ là đăng ký một lớp học yêu thích của mình, không ngờ lại gây nên một đống tin đồn nhảm nhí vô căn cứ như vậy, không tránh khỏi cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhưng mà cô tiếc đồng tiền mình đã bỏ ra để đăng ký lớp học ấy, hơn một ngàn đô la Mỹ đó, bản thân mình cũng không thể vì mấy lời đàm tiểu, tán nhảm của người khác mà bỏ đi chứ, điều đó chẳng phải chứng minh mình tật giật mình hay sao?
Cô không đi đấy! Cô phải ở lại chọc tức chết bọn họ!
Buổi tối sau khi tan học, cô đi tắm rửa cho sạch sẽ, nào ngờ lại bị đám bạn học kia vây quanh lại. “Hứa Trúc Linh, “tài nguyên” trong tay của cô có lẽ rất dồi dào quá nhỉ? Hay là giới thiệu cho chúng tôi một người đi? Chúng tôi cần cái anh đẹp trai hôm trước đi đến đây ấy, mấy người kia thì bỏ đi ha.”
Họ nói, mang trên mặt một nụ cười chế giễu cùng cực.
Hứa Trúc Linh biết, bọn họ đang nói đến Cổ Thành Trung. “Thật ngại quá, anh ấy là người đàn ông của tôi, không cho mượn được.” Cô thu hết can đảm, tuyên bố chủ quyền.
Bọn họ nghe xong, không nhịn được mà cười haha thành tiếng, như thể đang nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên trái đất này vậy.
Cái cô Fiona đứng ở đầu ấy, nhà có được chút điều kiện, vậy mà ai ai cũng thích nịnh bợ cô ta.
Nhưng mà Fiona kia cũng khá là hào phóng, buổi tối thường mang theo những thức ăn nhẹ nhập khẩu hay là một số món quà nhỏ như vòng tay vòng cổ vậy, cũng không phải là quá đắt, cũng chỉ là vài món đồ mấy triệu mà thôi.
Nhưng điều này quả thực mà nói thì rất hữu dụng với mọi người, chỉ cần nói vài lời hoa mỹ tốt đẹp thì liền có thể nhận được mấy món đồ miễn phí, thì có ai không bằng lòng chú?
Nhưng mà Hứa Trúc Linh chưa từng thích cô ta, cũng chưa từng mở miệng nịnh hót làm gì, cũng chẳng thèm đoái hoài đến mấy món đồ của cô ta. “Cô đừng khoác lác, bọn tôi biết hết cả mà, tất cả đều là sugar daddy của cô cả thôi. Tốc độ thay đàn ông của cô cũng nhanh phết đấy, cứ lâu lâu lại thay một người. Thế bọn họ có biết đến sự tồn tại của nhau không?”
“Liên quan tới các cô không?”
Cô nói, có chút không phục, lời nói thật sự càng ngày càng khó nghe rồi. “Ngày trước tôi ở trên trường học, nhìn thấy mấy cô gái được người ta bao nuôi, không ngờ ra trường rồi mà vẫn thấy, còn sinh động hơn nữa chứ. Tôi thấy cô cũng chẳng lớn, mà đã làm chuyện này rồi, có lẽ là phục vụ không ít đàn ông rồi nhỉ? Người có liệu có mắc bệnh truyền nhiễm gì hay không thể? Đừng có mà lây cho chúng tôi đấy nhé!”
Lời này vừa nói ra, bọn họ ai ai cũng đều lùi về sau một bước, ánh mắt ghê tởm nhìn Hứa Trúc Linh như thể nhìn một con vi rút vậy.
Cái ánh mắt ấy, tràn ngập sự chán ghét lẫn kinh tởm. “Vậy sao lúc nãy cô quan tâm đến việc tôi xin số của kim chủ làm gì? Cô cũng chẳng phải muốn lún chân vào à? Đem người khác nói thành kiểu như vậy, chẳng ngờ cô cũng là loại như thế, có khác gì đâu! Tôi cảm thấy anh đẹp trai ấy chẳng nhìn trúng cô nổi đâu, để tôi giới thiệu cho cô cái ông chú già già kia đi nhé, tôi thấy cô cũng thích hợp với khẩu vị ông ấy lắm.”
“Có điều giá trị của các cô không cao được bằng tôi đâu, dù sao các cô cũng là mấy bà chị đã già đi rồi, nhìn cũng không đẹp được như tôi, khó ra cái giá cao cao lắm.”
Cô vừa ngắt lời, khuôn mặt của Fiona trong chốc lát liền trở nên khó coi vô cùng.
Khuôn mặt cô ta bỗng chốc biến thành màu gan lợn, lồng ngực tức giận đến nỗi run bần bật cả lên. Năm nay cô ta đã hai mươi lăm tuổi rồi, thật sự thì tuổi cũng không còn nhỏ nữa, hơn nữa thân hình cũng không được tốt, trên người không thiếu mỡ thừa.
Cho dù có trang điểm lên, cũng có thể dễ dàng trông thấy những đốm tàn nhang dày đặc, vì vậy chẳng đẹp chút nào.
Chỉ có những người không tự tin vào bản thân mình, mới cần đến những lời nịnh hót tâng bốc của người khác, chỉ khi dựa vào đống lời khen giả tạo ấy, họ mới có thể yên tâm mà sống qua ngày.
Cô tuy rằng sở hữu một bộ ngực khá nhỏ, nhưng cô chưa bao giờ vì tự ti mà ruồng rẫy bản thân mình, ngược lại còn luôn nỗ lực kiếm tìm những bài thuốc, phương pháp nâng ngực. “Cô…cô, con khốn này! Cô dám chế nhạo tôi hả? Cô cũng nhìn lại mình xem mình là người như thế nào đi, thân hình thì gầy gò trơ trọi như khúc củi, có điểm nào khiến cho đàn ông thích nổi cơ chứ?”
“Thì tôi trẻ hơn cô còn gì?”
“Cô…cô lùn, cô xấu, là một đứa quê mùa!”
“Nhưng mà tôi trẻ hơn cô mà? Tôi còn có thể làm việc thêm hơn mười năm nữa, đến tận ba mươi tuổi. Nhưng cô thì sao? Cô còn làm được mấy năm?”
“Cô…cô đơn giản chỉ là con đàn bà không biết xấu hổ, mấy lời này mà cũng có thể nói ra cho được nữa hả? Cô bản thân mình đi kiếm tiền, mà còn có thể kiêu căng thể?” Fiona tức giận mà nói.
Hứa Trúc Linh vô tội nhún vai, nói: “Tôi có kiêu căng đầu, ngược lại tôi rất tự mình biết mình mà. Chúng ta thật ra cũng giống nhau cả, tôi dựa vào đàn ông để thổi gió bên gối, còn cô dựa vào cái gì thế? Đống tiền kia của cô chẳng lẽ là nhờ vào sự phấn đấu nỗ lực của mình mới kiếm được á hả? Cô dựa vào bố, tôi dựa vào đàn ông, cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cần mà thôi!”
“Cô đừng có cố cãi với tôi đến nỗi mặt đỏ tía tai, tôi tiêu tiền của đàn ông, cô tiêu tiền của bố cô, dù sao cũng chẳng phải do bản thân mình kiếm được. Sugar daddy của tôi là do tôi hầu hạ, nếu cô cảm thấy bản thân mình ổn thì cô cũng có thể đi mà câu dẫn, đào mỏ người ta mà.”