Chương 1595
“Cần phải hạ hỏa, nếu không tôi sợ mình sẽ không nhịn được mà xông vào đấy, đè đầu ông ta vào trong đống tuyết, không rút ra được!”
Khi Châu Vũ nghe thấy những lời nói hung ác này, trong lòng vậy mà lại không có một chút sợ hãi nào, thậm chí… không hiểu sao còn cảm thấy đáng yêu.
So với việc đánh gấy từng khúc xương của một người, ném ra đường không quan tâm tốt hơn nhiều!
“Vậy thì anh ôm tôi làm cái gì?”
“Em có thể khiến cho tôi bình tĩnh trở lại.”
Hắc Ảnh một chút cũng không hề né tránh, anh ta cũng rất muốn biết tình cảm của mình dành cho người phụ nữ này rốt cuộc là như thế nào.
Hơn ba mươi năm qua chưa từng có người nào, có thể quấy nhiều nội tâm anh ta.
Anh ta đã ôm Châu Vũ rất lâu, mới từ từ buông tay ra, Châu Vũ vậy mà vẫn còn có chút không nỡ.
Châu Vũ cảm thấy trong lòng mình rất khác thường, rõ ràng là anh ta đã hại mình, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, nhưng cô ấy vẫn không có cách nào chống lại sự tôn tại của anh tại.
Thậm chí, ở trên người anh ta còn có một loại sức hút, giống như nam châm có thể hấp dẫn bản thân khiến cho cô ấy không thể không đến gần.
“Bình tĩnh chưa?”
“Vẫn còn giận!”
“Nhưng mà tôi đói rồi, tôi muốn ăn cơm.”
“Đi, đổi một nhà hàng khác.”
Anh ta lập tức nhấc bước, đưa cô ấy rời đỉi.
Khi bọn họ đến một nhà hàng khác, hai người vẫn chưa ngồi xuống, Hắc Ảnh liền lập tức nói: ‘Chúng tôi không phải là bố và con, cũng không phải chú cháu, ông đừng nói nhầm.”
“Ô ồ, hai vị là vợ chồng chứ gì!
Chồng già vợ trẻ là chuyện rất bình thường mà, hơn nữa cậu cũng không già đâu, chẳng qua cô vợ nhỏ của cậu còn quá trẻ mà thôi.” Ông chủ cười ha ha và rót trà nóng cho bọn họ.
Vợ chồng…
Hai chữ này gõ vào trong lòng Hắc Ảnh, khiến anh ta hoảng hốt một lúc.
Giây tiếp theo, ánh mắt của Hắc Ảnh rơi.vào trên khuôn mặt của Châu Vũ.
Sắc mặt cô ấy đỏ bừng, đang bối rối không biết phải làm sao, liền bắt gặp ánh mắt của anh ta.
Cô ấy lập tức xua tay, nói: “Chú hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là vợ chồng đâu, tôi còn chưa đủ tuổi kết hôn theo pháp luật quy định. Anh ấy…anh ấy chỉ là bạn của tôi mà thôi.”
Khi Hắc Ảnh nghe thấy lời này, cảm giác sợ hãi và nóng bỏng trong lòng vừa nãy ngay lập tức bị dập tắt, giống như bị dội vào một chậu nước đá vậy, so với nhiệt độ bên ngoài còn thấp hơn, đến cuối cùng thậm chí ngay cả một luồng khói xanh cũng không để lại.
Bạn bè…
Bạn bè chết tiệt!
“Chủ tớ.”
Hắc Ảnh lạnh nhạt nói.
“Chủ tớ?” Ông chủ nghe thấy từ này, trợn tròn mắt lên ngạc nhiên hỏi lại.