Mục lục
Tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ – Hứa Trúc Linh – Cố Thành Trung – Truyện full tác giả: Như Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 970

 

“Nếu dì để ý đến chú Ảnh Họa Bì, vậy tại sao còn do dự mà không chịu hạ mình làm hòa chứ?”

 

“Haiz, bà ấy cùng muốn làm hòa lắm chứ. Nhưng vì cái chết của đứa nhỏ mà vẫn canh cánh trong lòng..” Quý Mặc Nhiên vừa thốt ra lời nói đó thì đột nhiên nhớ đến Hứa Trúc Linh cũng vừa mất đi đứa con nên lập tức ngậm miệng lại.

 

Quý Quốc Định cũng thúc mạnh vào cánh tay của ông ta, trách ông ta nói năng không biết giữ mồm giữ miệng.

 

Hứa Trúc Linh cười gượng, không khí cũng trở nên trầm lắng.

 

“Mọi chuyện cũng đã qua rồi, huống chỉ chuyện của cháu và chuyện của dì không giống nhau. Con người phải tiến về phía trước, nếu chỉ dừng lại một chỗ thì chỉ có hại mình hại người”

 

“Ai dà, nếu có người biết nghĩ như vậy thì chúng ta cũng sẽ không cau có mặt mày nữa” Hai người họ cùng nhau lắc đầu, cảm thấy đau đầu buốt óc dữ dội.

 

“Cháu không biết đó thôi, chứ thật ra dì của cháu rất để ý đến cái tên vô liêm sỉ kia nhưng lại ngậm miệng không nói. Tự bà ấy không đề cập đến thì thôi đi, lại còn không cho phép hai cậu nhắc tới những gì liên quan đến ông ta nữa. Cậu nghi ngờ dì của cháu đã mắc hội chứng của thời kỳ tiền mãn kinh rồi đó, dù sao cũng không còn trẻ gì nữa rồi” Quý Quốc Định gật gù đắc ý, bất đắc dĩ nói.

 

Đúng lúc này thì sau lưng ông ta truyền đến một giọng nói lạnh lùng, “Anh hai, anh vừa nói em cái gì đó?”

 

“Khụ khu…” Quý Quốc Định bị giọng nói bất thình lình kia làm cho giật mình không hề nhẹ liền ho khan hai tiếng, vội vàng nói: “Cỏ dại ở sân sau đã cao như vậy rồi, để anh đi xới đã” Hứa Trúc Linh nhìn thấy mặt cỏ vẫn còn là là trên mặt đất một màu xanh mơn mởn, làm gì có cỏ dại nào cao để mà xới chứ?

 

“Em đi xới cỏ, anh… anh đi trồng hoa. Em hai à, từ từ chờ anh với.

 

Hai anh em họ một trước một sau cùng nhau bỏ chạy.

 

Quý Thiên Kim tức giận trừng mắt liếc họ rồi xoay người bỏ đi.

 

Hứa Trúc Linh bất đắc dĩ nhìn theo, rõ ràng là dì đang trông mong chú Ảnh Họa Bì mà vì sao lại tự tra tấn bản thân trong đau khổ như vậy chứ?

 

Hai người họ tối đó không về nhà mà ở lại qua đêm tại nhà họ Quý.

 

Cô nằm sấp trên giường xem tin tức trên mạng, Cố Thành Trung ở bên cạnh dò la tin tức tin tức của chú Ảnh Họa Bì.

 

Không biết rốt cuộc ông ta đã đi đâu.

 

Nhưng điều làm cho mọi người nghi ngờ chính là người mà Gố Thành Trung tìm đều không hề có chút tăm hơi nào.

 

Chẳng lẽ… đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

 

Trái tim của cô thoáng hồi hộp nói: “Chú ấy là người của xã hội đen, hay là đã bị kẻ địch giết hại rồi €ô còn chưa nói xong thì đã bị anh cắt ngang: “Mặc dù chợ đen phụ thuộc vào con đường bất chính, không thể độc lập sinh tôn được nhưng tính chất của hai cái đó lại khác nhau một trời một vực. Chợ đen sẽ không gây thù chuốc oán, đồ vật được bán với giá cao nhưng ngay cả người quản lý chợ đen đều bị đuổi giết thì sau này anh ta muốn lấy đồ vật gì đó ở chợ đen thì cũng đừng mong lấy được” Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy thì liền thở phào nhẹ nhõm.

 

“Chú Ảnh Họa Bì thật cô độc lẻ loi. Chú ấy không có bố mẹ anh chị em vợ con gì cả. Người bạn tốt nhất chính là bố nuôi, mà bây giờ bố mẹ nuôi đều không còn nữa thì chú ấy có thể đi đâu được chứ?”

 

“Không biết, có lẽ là đi thực hiện nhiệm vụ” Anh xoa xoa đầu cô, ngăn cô đừng nghĩ ngợi lung tung.

 

Đúng lúc này thì bên ngoài truyền đến những tiếng ồn ào huyên náo, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.

 

Hứa Trúc Linh lập tức lao xuống giường, còn chưa kịp mặc áo khoác và đi giày. Cuối cùng vẫn là Cố Thành Trung cầm theo đồ đuổi theo cô.

 

Vừa ra khỏi phòng thì cô đã cảm nhận được sự rét buốt, chịu không nổi mà rụt đầu lại.

 

Cố Thành Trung tiện thể khoác áo cho cô.

 

“Em đã bao nhiêu tuổi rồi mà sao còn hấp tấp như vậy hả?”

 

“Em sợ bọn họ gặp chuyện gì nguy hiểm”

 

“Đây chính là nhà họ Quý, ai mà lại không muốn sống nữa chứ? Mau mặc dép vào đi” Mặc dù trong lời nói đều mang ý trách móc nhưng chính là do anh quá quan tâm đến cô nên mới thốt ra những lời như vậy.

 

Hứa Trúc Linh nhanh chóng ăn mặc chỉnh tề rồi đi xuống lầu. Dưới nhà, đèn đuốc sáng trưng. Cả nhà đều đã thức dậy.

 

Hai người cậu, một người bên phải còn một người bên trái đỡ một người đi vào. Toàn thân người nọ đều là máu, trên mặt đất còn kéo lê một vệt máu dài.

 

Cô ngờ ngợ nhận ra khuôn mặt kia chính là chú Ảnh Họa Bì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK