Chương 2198
“Cậu không có tính người à, con nhà tôi mới được có mấy tuổi, sao cậu có thể dùng chân đạp chiếc xe như thế? Lỡ như thằng bé ngã bị thương, có chuyện gì bất trắc, cậu chịu trách nhiệm nổi không?”
Trong mắt bà ta dường như không nhìn thấy Hứa Trúc Linh, cũng không nhìn thấy một mảng da lớn trên chân cô bị mài rách ra.
Cố Thành Trung còn chưa kịp quan †âm tâm tới Hứa Trúc Linh, thì đã nghe thấy người phụ nữ kia nói om sòm, rất ôn ào.
“Cô còn lắm mồm thêm một câu nữa, tôi sẽ xé rách mồm của cô ra đấy.”
Anh trâm mặc nói.
Lời nói này không hề có một chút lưu tình nào, giống như truyền từ dưới địa ngục lên vậy.
Người phụ nữ kia bị dọa cho ngây người, đứng ngẩn người ra tại đấy.
Không chỉ mình cô ta, Hứa Trúc Linh cũng sững sờ.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ hung dữ như vậy của Cố Thành Trung, dáng vẻ đe dọa bản thân lúc trước, khiến cô khắc sau ghi nhớ, đã cảm thấy sợ hãi rồi.
Nhưng so với lúc này, đúng là phù thủy nhỏ không thể so với phù thủy lớn.
“Em không sao chứ?”
Cố Thành Trung nhìn về phía Hứa Trúc Linh, không còn vẻ mặt nghiêm nghị như vừa nấy, trong mắt chỉ toàn là sự căng thẳng và hoảng loạn.
Cũng không biết do cô đau đến bị ngốc, hay là bị anh dọa sợ rồi, trong đầu đều trống rỗng, mắt nhìn thẳng vào anh, không nói lời nào.
Cố Thành Trung thấy vậy, trong lòng lo như lửa đốt, chỉ lo cô bị thương ở đâu đó, liền bế cô lên.
Nhưng chồng của đối phương lại không thôi.
“Cậu có phải là đàn ông không vậy?
Cậu hung dữ với phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”
“Anh nói đúng, hung dữ với phụ nữ chẳng có bản lĩnh gì.”
“Cậu biết là tốt, mau xin lỗi vợ tôi đi, còn không cậu đừng hòng đi đâu. Tôi biết con nhà tôi đâm vào bạn gái cậu, cùng lăm thì tôi đền tiền viện phí cho cậu là được, nhưng chuyện nào ra chuyện đấy, cậu xin lỗi vợ tôi trước đi đã”
Người đàn ông đi giày da kiểu tây,ngắng đầu lên nhìn Cố Thành Trung, thái độ vô cùng cứng rắn.
Cố Thành Trung nghe vậy, thật sự rất muốn xé anh ta ra thành tám mảnh.
Anh không thể không thừa nhận rằng, Hứa Trúc Linh rời đi nửa năm, không ai quản anh, anh trở nên tàm ác hơn nhiều.
Nguyên Doanh nói là do anh đã phải chịu kích động quá lớn, thêm việc tâm lí bất thường.
Nhưng vẫn chưa phải gọi là bệnh tâm thần, không ảnh hưởng gì tới đời sống thường ngày cả.
Bây giờ, ai dám đụng vào Hứa Trúc Linh, anh sẵn sàng liều mạng với người đó.
“Em còn có thể đứng được không?”
Anh cúi đầu nhìn Hứa Trúc Linh.
Hứa Trúc Linh nghe thấy vậy, tim đập thình thịch, dường như hiểu ra điều gì đó.
Gô liền vô cùng căng thẳng mà nắm lấy tay anh, nói: “Anh…anh muốn làm gì?