Chương 1074
“Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh ấy. Tôi đối xử tốt với em… không chỉ cảm xúc, mà còn cả thể xác của tôi. Đó là một loại bản năng, không chỉ có tôi đang điều khiển cơ thể mà còn có Ôn Mạc Ngôn. Mặc dù nó rất yếu ớt, nhưng vẫn ở trong cơ thể này, tôi có thể cảm nhận rất rõ ràng”
Thiện Ngôn cũng không thể xác định rằng Ôn Mạc Ngôn có còn sống hay không.
Có thể vẫn còn hơi thở, nhưng mà nói giống như rơi vào trạng thái thực vật, chìm vào giấc ngủ dài, không ai biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại.
Nhưng mà… để giảm bớt mặc cảm tội lỗi cho cô ấy, để cô tiếp tục chống đỡ thì anh ta chỉ có thể nói như vậy.
Ngay cả những điều tốt đẹp đó cũng xuất phát từ sự chân thành.
Cho dù mọi việc anh ta làm đều không liên quan đến Ôn Mạc Ngôn.
Tuy nhiên, chỉ cần cô ấy tin chắc rằng Ôn Mạc Ngôn vẫn còn tồn tại, thì… cô ấy liền có thể yên tâm.
Anh ta… anh ta cũng muốn cô ấy yên tâm chấp nhận bản mình là được rồi.
Yêu một người từ lâu nên cũng đã sớm cạn kiệt rồi, sao có thể giấu giếm, nói ra lời không chân thành?
“Anh… anh không nói dối tôi chứ? Ôn Mạc Ngôn thật sự còn sống?”
“Đúng vậy, anh ấy vẫn còn sống, nhưng tôi không biết làm cách nào để đưa anh ấy ra ngoài. Thôi miên, hôn mê, hiện tại cũng không có tác dụng gì cả, có lẽ cần một thời cơ khác”
“Thời cơ…
Cơ hội nào mới có thể khiến Ôn Mạc Ngôn tỉnh lại?
Bạch Minh Châu lo lắng như con kiến bò trên chảo dầu nóng, hận không thể bổ não mình ra ngay lập tức để nghĩ ra cách.
Thiện Ngôn siết chặt vai cô ấy để cô ấy bình tĩnh lại.
“Nhất thời cũng đừng vội, tin tức này là một tin tốt, loại chuyện này cũng không thể gấp gáp. Chờ đến khi hôn lễ xong rồi thì chúng ta cùng nhau tìm bác sĩ tâm lý tốt nhất để trị liệu nhé, chúng ta cùng nhau tìm Ôn Mạc Ngôn trở về có được không?”
“Thật sự, thật sự sao?”
“Đương nhiên là thật, tôi có thể nói dối bất cứ ai, nhưng mà không thể dối em được”
Tôi xin lỗi…
Bạch Minh Châu, tôi đã nói dối em vì tôi quá yêu em.
Khi nói lời này thì trong lòng anh ta cũng thầm lẩm bẩm.
Đôi mắt đó sâu thảm cô đơn, mờ mịt và phức tạp khóa chặt người cô ấy lại.
Tình yêu ẩn giấu khó quên.
Nỗi phiền muộn ẩn giấu trong lòng cứ đau đớn từng cơn.
Tình yêu đã trở thành một loại trói buộc, đây chính là tự tay anh ta buộc nó lại, rồi lại tự tay cởi nó ra rồi lại trói.
Cho dù anh ta là người duy nhất phải chịu đựng từ đầu đến cuối, miễn là cô ấy tốt là được rồi.
Thiện Ngôn xoa dịu Bạch Minh Châu rồi đưa cô ấy trở lại phòng.
“Này, em đi ngủ sớm đi. Nếu Ôn Mạc Ngôn trở về, nhìn thấy em tự làm hại mình như vậy thì nhất định sẽ rất tức giận”
Anh vuốt tóc cô ấy như thể đang an ủi một đứa trẻ.
Bạch Minh Châu chớp chớp mắt, lo lắng nắm lấy tay anh ta: “Anh ấy thật sự sẽ quay lại sao? Anh có chắc là anh không nói dối không?”
“Không có, chẳng lẽ là em muốn tôi thề với trời đất thì em mới tin sao?”
“Không… không cần, em không sao, không cần biết chờ đợi bao lâu, miễn là còn hy vọng là được rồi.”
Cô ấy tự lẩm bẩm một mình rồi nhắm mắt lại.
Anh ta giúp Bạch Minh Châu đắp chăn bông, sau đó đứng dậy rời đi nhưng mà cô ất đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền bật dậy.
“Ôn Mạc Ngôn đã trở lại, còn anh thì sao? Thiện Ngôn, anh vẫn ở đây sao?”
Đột nhiên nghĩ đến điều này, nhân cách biến mất thì anh ta cũng sẽ biến mất?