Chương 1899
“Tôi dẫn theo con rời đi, giao cho một người thân tín, nhờ chăm sóc, còn bản thân lại bị bắt được. Cũng vì vậy mà trở thành bộ dạng của ngày hôm nay.”
Bà ấy xoa mặt, cắn răng nghiến lợi nói.
Một người phụ nữ bị hủy đi dung nhan, bị cướp mất giọng nói, chuyện này so với giết chết bà ta thì còn đau khổ hơn.
“Vậy Da Lang đâu? Bố vợ đã đi đâu rồi?”
“Ông ta đã vứt bỏ tôi lại mà bỏ trốn IOIfM Bạch Nhược Minh Lan yếu ớt nói.
“Sao lại như vậy? Có phải có hiểu nhầm gì không?”
“Có hiểu nhầm?” Giọng Bạch Nhược Minh Lan chứa đầy sự thù địch: “Phó Minh Nam treo tôi ở trên cây. Mặt trời nóng như thiêu đốt. Tôi chịu khổ đợi ba ngày mà không đợi được. Ông ta tưởng tôi đã bị phơi nắng đến chết, cho nên đã vút tôi lại ở một bãi tha ma. Nhưng sau đó trời đổ mưa, tôi sống lại. Sau đó, tôi đi tìm con gái tôi, nhưng Quân Linh lại đã biến mất rồi.”
“Ngọc Diệp có Phó Minh Thành liêu mạng bảo vệ, tôi cũng coi như là có thể yên tâm. Tôi cô đơn một mình, không quyền không thế, về căn bản là không thể cứu con bé ra được, chỉ có thể trông mong vào Phó Minh Thanh có thể bảo vệ con bé lâu hơn một chút. Nhưng hồng nhan bạc phận, vấn là chết mất rồi.”
“Sau này, Phó Minh Nam che đậy chân tướng sự việc, nói chúng tôi chết vì bạo bệnh. Tôi lưu lạc ở bên ngoài, vừa đi tìm Quân Linh, vừa tích góp thế lực, muốn đi cứu Ngọc Diệp. Nhưng tôi chẳng thể ngờ, đợi đến lúc tôi có được năng lực trong tay thì Ngọc Diệp đã bị Phó Minh Nam ép chết.”
“Sau này, tôi tìm được Hứa Trúc Linh, biết được con bé là con tôi. Nhưng hiện giờ tôi người không ra người, ma không ra ma, nhiều năm như vậy cũng không tròn được ơn dưỡng dục. Tôi không dám xuất hiện. Từ nhỏ con bé đã không có mẹ ruột, lớn rồi cũng không có, cũng chẳng sao cả. Tôi không muốn quấy rầy cuộc sống của con bé. Tôi cũng biết cậu là một đứa trẻ tốt, có thể bảo vệ được cho nó.”
“Cho nên, tôi biết con bé ở đâu nhưng không dám bước ra để gặp mặt.
Chỉ có thể ở trong bóng tối, âm thâm ngắm nhìn con bé nhiều hơn một chút.
Tôi hiểu Thiên Kim, đứa em gái song sinh của tôi. Chỉ cần lộ ra một chút tin tức, chắc chắn em ấy sẽ biết Quân Linh là con gái của tôi. Con bé không hèn mạt giống tôi, yêu người không nên yêu.
Cho nên nhà họ Quý sẽ không nhúng tay vào chuyện làm tổn hại đến lợi ích của bản thân, nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con bé.”
“Tôi không thể làm chỗ dựa cho con bé, nhưng nhà họ Quý thì có thể. Nhìn con bé sống tốt, vậy thì tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Bạch Nhược Minh Lan nói đến đây, yếu ớt thở dài, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Bà ấy sợ thất lễ trước mặt hậu bối, vội vàng đưa tay lau đi.
Cố Thành Trung rót trà cho bà ấy, nói: “Vậy vì sao bây giờ mẹ vợ lại bắt đầu có động tĩnh?”
“Bởi vì bầu trời Đà Nẵng sắp thay đổi rồi.” Sắc mặt Bạch Nhược Minh Lan trở nên nghiêm túc: “Diệu Miêu là người của tôi, gọi là chủ tớ nhưng trên thực tế là quan hệ mẹ con. Con bé cũng là một người đáng thương. Tôi sớm đã nghe nói đến chuyện Công ty Nhật Kinh muốn giành quyền lực kinh tế. Vậy chắc chắn sẽ ra tay với cậu. Tôi có thể mặc kệ cậu, nhưng tôi không thể mặc kệ con gái tôi không lo.”
“Hai người là vợ chồng, tôi giúp cậu cũng bằng với giúp con bé.”
“Tin tức của mẹ vợ thật nhanh nhạy.
Đúng là gân đây con rể vì chuyện của Công ty Nhật Kinh mà bận sứt đầu mẻ trán. Chỉ là con rể không hiểu, vì sao mẹ vợ lại thường xuyên đến nơi ở của ông Nhật Kinh? Có phải có ân oán gì với ông ta không?”