Chương 947
Lần đầu tiên Cố Thành Trung cảm thấy mệt mỏi như vậy, cảm giác toàn bộ tinh thần và sức lực đều biến mất không còn lại chút gì.
Trước kia lúc Hứa Trúc Linh gặp phải nguy hiểm anh chưa từng nhân nhượng, cho dù hy sinh bản thân cũng không muốn buông tay cô. Nhưng bây giờ anh đã dốc hết sức lực cứ tưởng có thể bảo vệ được an toàn của hai mẹ con cô, cuối cùng vẫn phải trơ mắt nhìn thắng bé ra đi.
Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là do dây rốn quấn quanh cổ, nhưng chuyện lớn như vậy rõ ràng là có người đứng sau giật dây.
Mặc dù anh đã cố gắng đề phòng, cũng đoán được ngày sinh sẽ xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn, chỉ không ngờ tới đối phương sẽ xuống tay trước như vậy.
Động thái rất lớn cộng thêm sự gia nhập của các phần tử khủng bố, cho dù anh có đi đến hoàng cung để đòi lại công bằng thì đối phương cũng có thể dễ dàng tìm ra lý do để thoái thác.
Kế này đúng là không tt Anh lê cơ thể bị thương nặng của mình loạng choạng bước vào phòng phẫu thuật, nhìn chiếc khăn giường nhuốm đầy máu lại đảo mắt nhìn cô vừa mới khâu lại vết mổ đang năm trên giường với sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trên tay vẫn đang truyền nước.
Anh lặng lẽ đến bên cạnh ôm chặt cô vào lòng rồi từ từ nhắm mắt lại, nơi khóe mắt ẩm ướt tràn ra vài giọt nước mắt.
“Xin lỗi Trúc Linh, là do anh vô dụng không thể bảo vệ được con của chúng ta. Nhưng không sao cả, chúng ta vẫn có thể có thêm đứa con thứ hai, đứa con thứ ba, chỉ cần em không sao thì mọi chuyện vẫn còn hy vọng”
Hứa Trúc Linh mở mắt nhìn cảnh vật xa lạ ở trước mặt, trong không khí đều là mùi nước khử trùng.
Là ở bệnh viện, cô rất nhạy cảm với mùi của nước khử trùng trong bệnh viện. Cô muốn đứng lên nhưng cả người lại vô cùng đau nhức, vừa mới nghiêng người định ngồi dậy đã nặng nề ngã xuống.
Cố Thành Trung bưng chậu nước ấm đi ra nhìn thấy cô đã tỉnh thì tức chạy đến bên giường, sau đó nói: “Em đã thấy khỏe hơn chưa?”
“Đau…”
“Vết mổ vừa mới khâu nên sẽ hơi đau một chút, em đừng nhúc nhích để anh đi gọi bác sĩ”
Lúc anh chuẩn bị xoay người rời đi thì bị Hứa Trúc Linh kéo ống tay áo lại: “Con đâu rồi anh? Đang ở lồng kính giữ ấm sao?”
“Ừm, vừa mới sinh vẫn còn khá yếu nên được đưa vào lồng kính giữ ấm rồi.”
Cố Thành Trung xoay người nở một nụ cười hết sức dịu dàng, nhưng sau vẻ dịu dàng đó là nỗi đau anh đang cố gắng chịu đựng.
Hứa Trúc Linh nghe anh nói như thế thì thở phào một hơi: “Là bé trai hay bé gái thế anh?”
“Là bé trai.”
“Em có thể đi nhìn thằng bé một lát được không? Nhìn xem bé cưng ở trong bụng em mười tháng sẽ trông như thế nào?”
Hứa Trúc Linh nhìn Cố Thành Trung với ánh mắt đầy mong chờ, lúc biết bé cưng vẫn bình an chào đời lại còn là một bé trai thì đột nhiên cô không còn cảm thấy đau đớn gì nữa, bây giờ mà có bắt cô chạy một vòng tám trăm mét cũng không thành vấn đề.
Niềm vui dâng lên đánh bay mọi đau đớn.
Cố Thành Trung xoa xoa đầu của cô một cái rồi lên tiếng: “Hiện tại em vẫn còn rất yếu căn bản không thể xuống giường được nên cứ nằm nghỉ ngơi cho khỏe trước đi, hai ngày nữa y tá sẽ bế thằng bé lại đây cho em mà, em đừng quá gấp gáp-”
“Được rồi, bây giờ em không còn chút sức nào nên chắc cũng không bế được thẳng bé. Người ta nói em bé vừa chào đời đều đỏ hỏn trông rất xấu nhìn y như khỉ con vậy, không biết bé con của chúng ta có thế không? Anh biết không, vào lúc xung quanh đều là lửa đạn em đã rất sợ hãi, rất sợ mình sẽ không giữ được con.”
“Nếu thật sự không giữ được… em sẽ thế nào?” Cố Thành Trung hơi ngập ngừng hỏi.
“Em cũng không biết nữa, lúc đó em không dám nghĩ tới, vừa tưởng tượng ra đã sợ đến mức bật khóc rồi”
Lúc cô nhắc tới chuyện này thì đôi mắt đã đỏ hoe, sau đó vội lau nước mắt lập tức nhoẻn miệng cười: “Nhưng bây giờ thì không sao rồi, thằng bé cũng đã ổn rồi mà không phải sao?”
“Ừm, thằng bé không sao.”