Chương 1309
Còn nữa, đèn dầu sáp thơm ở đầu giường của anh cũng hết rồi nên em đã đổi cái mới, như vậy có thể giúp anh ngủ ngon hơn.”
Cô ta đi đến chiếc bàn ở đầu giường, thuần thục giúp anh đốt hương đèn dầu.
Cố Thành Trung lặng lẽ nhìn bóng lưng cô ta, hai bàn tay nắm chặt.
Đến khi cô ta quay lại, trong chớp mắt mọi sự thù địch của anh biến mất không còn dấu vết.
Anh cười nhẹ uống hết sữa bò, dù biết rõ trong sữa có bỏ thêm một vài loại thuốc gì đó.
“Chuyện tối nay… anh nghĩ như thế nào?”
Tạ Quế Anh hỏi một cách thận trọng. Cô ta sợ thuốc của mình có vấn đề, để không xảy ra sơ suất nào nên cô †a đã tăng nhiều liều lượng của thuốc.
Cũng… nên cùng anh phát sinh chút gì đó để củng cố lại vị trí của bản thân trong gia đình họ Cố.
Cô ta rúc vào trong ngực anh nhưng anh không từ chối.
Cô ta nhìn anh đây ám muội, có chút lộ liễu.
“Không có nghĩ như thế nào, không thương chính là không thương, cô ta ở cùng ai cũng được, nhưng không nên mơ tưởng đến việc cản trở chuyện của chúng ta.”
“Anh…anh cứ như vậy mà yêu em sao?”
Tạ Quế Anh níu lấy cà vạt của anh, đầu ngón tay xoay quanh, còn tay kia nhẹ nhàng đặt lên cúc áo sơ mi của anh.
Cô ta đã thêm thuốc nên hiểu rất rõ chuyện này.
Chỉ ngắn ngủi trong hai mươi ngày, anh mỗi ngày đều hít thứ hương này vào, độc tố đã sớm xâm nhập vào trong cơ thể.
Loại thuốc này làm cho con người khi hít vào thì sẽ bị nghiện, nếu một ngày không ngửi sẽ khiến cảm xúc điên loạn.
Cố Thành Trung sẽ càng trung thành với cô ta hơn, đến lúc đó cô ta chỉ hướng đông thì anh sẽ không dám bước sang phía tây nửa bước.
Cố Thành Trung biết rõ cô ta muốn làm gì, khóe miệng anh nở một nụ cười xấu xa, bàn tay lớn nắm lấy cằm của cô ta.
“Anh yêu hay không yêu em, em còn không biết rõ ư? Anh đã từ bỏ Hứa Trúc Linh, sắp tới sẽ ly hôn. Một khi giấy chứng nhận ly hôn được trả về thì chúng ta sẽ lập tức đi cục dân chính đăng ký kết hôn. Em nói xem, như vậy có được không?”
Lời này được nói ra với giọng nói quyến rũ cứ văng vắng bên tai cô †a.
Khoảng cách của anh ngày càng gần, hơi thở phả vào mặt cô ta, hơi nóng mà trước đây cô ta chưa từng cảm nhận.
Tạ Quế Anh lập tức đỏ mặt, cô ta không nghĩ tới Cố Thành Trung lại chủ động tiến lại.
Cô ta ra vẻ kháng cự nhưng lại giống như mời chào, cũng không hề đẩy anh ra.
Nhìn thấy cánh môi hai người chuẩn bị dán lại với nhau, nhưng bất ngờ…
Cố Thành Trung đột nhiên ho kịch liệt, gương mặt đột nhiên tái nhợt, như thể máu trong toàn thân bị rút hết.
“Anh làm sao vậy?”
Tạ Quế Anh sợ hãi nhảy dựng lên, vội vàng hỏi.
“Khục…”